
được vào máy
tính để so sánh.
Lúc đầu Mạnh Thời định kể với cô chuyện ở nhà, thấy
Phùng Hy bận tối mắt tối mũi lại thôi. Buổi tối xem ti vi ở nhà thấy vô vị lại
đi sang nhà Phùng Hy, đứng dưới sân đi lại một hồi rồi vẫn quyết định lên nhà.
Vừa vào cửa anh liền giật nảy mình, dưới đất bày đầy
tài liệu, trên ghế sofa cũng toàn tài liệu. Phùng Hy mặc chiếc váy ngủ rộng ra mở
cửa, quay vào lại ngồi trên chiếc ghế con cạnh tràng kỷ chăm chú gõ bàn phím.
Mạnh Thời cười đau khổ nói: “Anh tưởng việc công ty thì phải làm ở công ty
chứ?”
“Ở công ty làm không tiện. Cạnh bàn có ghế đấy anh ạ,
sofa không còn chỗ ngồi nữa.” Phùng Hy chăm chú nhập dữ liệu, mỗi con số ký
hiệu đều phải đối chiếu mấy lần, chỉ sợ nhập sai.
Mạnh Thời ngồi xổm đối diện với tràng kỷ nhìn cô, mắt
Phùng Hy hơi thâm. Anh bất ngờ hỏi: “Tối qua em không ngủ à?”
“Vâng.” Phùng Hy cũng không ngẩng đầu lên, mày hơi
nhíu lại. Trong thời gian ngắn nhất cô buộc phải tìm hiểu xem giá của Giang Thị
báo có hợp lý không, sau đó mới có thể cộng thêm phần trăm lợi nhuận vào báo
giá để chuyển cho công ty Cừ Giang. Nếu để lâu, Vương Thiết sẽ sinh nghi. Đây
là điều cô muốn tự mình làm, kể cả Giang Thị báo giá hơi cao thì cô cũng vẫn
muốn nắm được rõ tình hình.
“Có cần anh giúp không?”
“Không được, em tự làm sẽ rõ hơn.” Nói xong, Phùng Hy
liền mỉm cười với vẻ biết lỗi, “Đợi hợp đồng ký nữa là xong ấy mà. Vật liệu
nhiều số liệu quá, em chỉ sợ nhập sai.”
Mạnh Thời đứng dậy đi vào bếp, bếp núc sạch trơn.
Phùng Hy bận như vậy, chắc chắn cô sẽ không ăn cơm để khỏi phải rửa bát. Anh
thở dài, quay ra nói: “Muộn chút nữa anh sẽ quay lại.”
Phùng Hy ngẩng đầu lên nói: “Đừng quay lại nữa, tối
nay em sẽ bận đến khuya đấy.”
Mạnh Thời đưa tay ra vuốt tóc cô, nói: “Anh đi lấy máy
xách tay. Thà đến đây với em còn hơn là ở nhà chơi không, có cái gì không hiểu
còn có thể hỏi anh.” Anh khẽ mỉm cười, mở cửa đi ra.
Anh lái xe đi mua ít đồ ăn. Mạnh Thời nhìn thấy bảng
báo giá của tập đoàn vật liệu Giang Thị trên tràng kỷ nhà Phùng Hy. Anh không
biết đây là vụ làm ăn bình thường hay là vụ làm ăn vì anh mà tìm đến cô. Nhìn
thấy vẻ bận rộn chăm chú của cô, Mạnh Thời tin rằng vụ làm ăn này không hề nhỏ,
nhưng kể từ lúc nhìn thấy bảng báo giá của tập đoàn Giang Thị, Mạnh Thời đã
linh cảm thấy điều gì chẳng lành.
Phùng Hy không biết quan hệ giữa anh và Giang Du San.
Giang Du San không nói thẳng ra vấn đề, điều này khiến Mạnh Thời cảm thấy hơi
lạ. Đây không phải là tính của Giang Du San, có lẽ, sự bất an trong lòng anh
bắt nguồn từ đâu. Anh nhanh chóng quyết định dù thế nào đi nữa thì tối nay cũng
phải nói với Phùng Hy.
Phùng Hy chăm chú làm việc, thậm chí cô còn không có
cả thời gian nhìn Mạnh Thời đang ngồi bên bàn học. Ăn xong sủi cảo mà anh mua
về, cô tiếp tục ngồi đối chiếu ký hiệu và số liệu. Đến khi hoa mắt đầu kêu ong
ong, cuối cùng cô đã phát hiện ra điểm khác của số liệu, Phùng Hy kêu lên một
tiếng, nằm ngửa trên ghế sofa.
“Sao vậy?”. Mạnh Thời giật mình, giẫm lên đống đài
liệu bước đến.
Phùng Hy mở mắt ra, vừa mệt mỏi, vừa hào hứng nói: “Em
đã làm xong rồi!”. Cô đưa tay ra hiệu cho Mạnh Thời cúi xuống, ôm lấy cổ anh
nói: “Bế em lên giường!”
Cô nghĩ phòng khách ghế sofa đều rải đầy tài liệu, chỉ
có thể ngồi ở giường trong phòng ngủ và nói chuyện với Mạnh Thời. Nhưng Mạnh
Thời cảm thấy câu nói này như sấm nổ bên tai. Anh cúi người bế Phùng Hy vào
phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Hôm nay thể lực của em không khỏe!”
Phùng Hy chớp chớp mắt, bật cười, lấy tay đấm Mạnh
Thời mắng: “Ai bảo đòi chuyện đó chứ? Không phải phòng khách không còn chỗ ngồi
đó sao? Đầu óc anh suốt ngày nghĩ linh tinh gì vậy?”
Mạnh Thời hậm hực buông tay ra, để cô nằm xuống
giường, cúi người xuống cắn tai cô: “Anh muốn thì sao nào?”
Biết được sơ qua bảng báo giá của Giang Thị, Phùng Hy
thấy nhẹ cả người, tay di di lên ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Anh có muốn tắm một
cái không?”
Ánh mắt cô để lộ rõ vẻ dịu dàng, nụ cười vẫn đọng trên
môi. Mạnh Thời nhìn cô, bất ngờ nằm vật xuống giường, ôm chặt cô nói: “Dụ dỗ
không hiệu quả, anh sẽ ôm em ngủ.”
Việc anh không đòi hỏi khiến Phùng Hy vừa cảm thấy
tiếc vừa cảm thấy mừng, niềm hạnh phúc được chiều chuộng khiến mắt cô hơi cay
cay. Cô dựa vào cánh tay Mạnh Thời thầm nghĩ, cô thật may mắn.
Mạnh Thời khẽ hỏi: “Hy Hy, em đang kiểm tra giá báo
của Giang Thị à? Có vấn đề gì không?”
Phùng Hy nhắm mắt lại nói: “Giang Thị báo giá ống cao
thật đấy. Nhưng chỉ cần khách hàng không thắc mắc gì là được. Cuối cùng thì em
đã hiểu ra rồi.”
Mạnh Thời nghiêng đầu sang nhìn cô, ôm cô chặt hơn.
Anh cân nhắc từng chữ một nói: “Thực ra anh và Giang Du San đã quen nhau từ
lâu. Gia đình anh với gia đình nhà cô ấy chơi với nhau từ xưa. Cô ấy còn trẻ
nhưng cũng đáo để lắm đấy. Anh không hiểu lắm về vụ làm ăn của em, Hy Hy, tốt
nhất em nên đề phòng cô ấy.”
Phùng Hy mở mắt ra, thấy Mạnh Thời cau mày, bèn chỉ
ngón tay lên trán anh, cười nói: “Không lấy của Giang Thị mà lấy của công ty
khác chắc là cũng xêm xêm. Bọn em chỉ đóng vai