
anh.
Chỉ vì xuất phát từ sự oán hận đối với anh, chỉ là vì Mạnh Thời vẫn là một sự
lựa chọn không tồi mà thôi. Và người mà cô yêu thực sự vẫn chỉ là anh mà thôi.
Phụ Minh Ý đợi đến lúc đã có phần sốt ruột. Đột nhiên
anh không xác định được liệu Phùng Hy có đến hay không. Nói là công tư phân
minh, trên thực tế là anh không làm được điều đó, và cô cũng không làm được.
Anh châm một điếu thuốc, dù gì thì cũng tìm được một việc để làm. Anh lại nhớ
đến việc của công ty Cừ Giang, bởi vì Vương Thiết đã lôi kéo Phùng Hy trước,
nên anh đành phải đẩy cô ra chịu trận. Đột nhiên trong đầu anh nảy ra một ý
nghĩ, liệu Phùng Hy có nghĩ rằng anh chỉ muốn lợi dụng cô hay không? Đột nhiên
anh thấy bực bội, nhưng đã cưỡi lên lưng hổ, không thể rút lui được nữa.
Điện thoại lại rung lên một hồi, anh nhìn tin nhắn,
không reply.
Bãi đỗ xe ở ngay mặt đất, lúc ra khỏi tòa nhà Phùng Hy
nhìn sang bốn xung quanh với vẻ cảnh giác, rồi chui tọt vào xe. Vẻ cảnh giác sợ
bị đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy của cô khiến Phụ Minh Ý vô cùng bực bội.
Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp cô khi anh quay về công ty, cô đã không muốn để
người khác biết cô và anh quen nhau, dường như anh là một người rất chui lủi.
Bao nhiêu cô gái muốn công khai cho tất cả thiên hạ
biết, để tất cả mọi người trong công ty nhìn cô với một con mắt khác vì mối
quan hệ này của cô, ít nhất bề ngoài sẽ cung kính, nhường nhịn cô hơn nhiều.
Nhưng cô lại khác, cứ làm như chạm vào anh là chạm phải nọc độc vậy.
Phụ Minh Ý mặt lầm lì lái xe, mắt khẽ liếc sang bên
cạnh. Chiếc áo sơ mi kiểu cổ càng khiến anh thêm nghiêm nghị, còn Phùng Hy thì
tỏ rõ vẻ nghiêm túc bất khả xâm phạm, không hề nở nụ cười.
“Anh không ăn thịt em đâu!”, Phụ Minh Ý buông ra một
câu.
Phùng Hy khẽ sững người, mắt nhìn xuống, gọi anh một
tiếng với vẻ bất lực: “Minh Ý!”.
Tiếng gọi mềm mại đó khiến Phụ Minh Ý cảm thấy vô cùng
chua xót, cô sợ anh gây phiền hà cho cô? Anh nhớ lại mục đích hẹn cô ra đây,
không nói thêm gì nữa, lái xe thẳng đến một nhà hàng cơ động, dừng xe ở bãi đỗ
xe rộng rãi rồi tắt máy. Cho dù có hẹn cô đến quán cà phê, quán trà, cô cũng sẽ
trốn anh thật xa, chẳng thà thế này, có thể thế này sẽ khiến anh tiếp cận được
gần cô hơn.
“Em muốn uống gì? Anh đi mua. Chúng mình ngồi trong xe
nói chuyện nhé, những chỗ khác anh nghĩ em cũng không muốn đi”. Phụ Minh Ý bình
tĩnh nói.
Phùng Hy thấy hơi xấu hổ. Đúng là cô không còn muốn
ngồi riêng với Phụ Minh Ý nữa, càng không muốn cùng anh qua lại ở những nơi kín
đáo. Có lẽ, cô đã thật sự thấy sợ trước những cử chỉ của anh ở phòng làm việc
lần trước. Cô muốn cố gắng duy trì mối quan hệ bình thường này, không muốn một
lần nữa làm cho mối quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng chỉ vì Phụ Minh Ý
muốn tiến gần cô hơn. Có lẽ, cô thầm nghĩ, cô vẫn là một người theo chủ nghĩa
truyền thống. Sau khi quan hệ giữa cô và Mạnh Thời trở nên công khai, cô không
muốn có bất cứ hành động gì thân mật với những người đàn ông khác, kể cả là Phụ
Minh Ý- người đã từng một thời gắn bó với cô.
Con người là động vật kỳ quặc như vậy đấy. Năm xưa khi
còn yêu nhau, chỉ muốn biến thành hai đứa trẻ liền thân, không bao giờ muốn xa
nhau nửa bước, còn khi trái tim đã thay đổi, chạm nhẹ một chút cũng cau mày.
Phụ Minh Ý vào nhà hàng mua hai cốc coca cola, đút ống
hút vào đưa một cốc cho Phùng Hy.
Cô nhớ tới ngày trước khi còn học đại học, hai người
cũng đi mua coca cola như thế này, vừa đi vừa uống vừa cười nói. Năm đó Phụ
Minh Ý mặc quần bò, áo phông, cô cũng thế. Hiện giờ hai người đều được bọc
trong quần áo công sở, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, không khí trong xe có phần
ngột ngạt, Phùng Hy nghịch ngợm một cách vô vị chiếc ống hút mỏng trong tay và
cố gắng chịu đựng. Phụ Minh Ý cũng không nói gì, mặt mày đăm chiêu chăm chú
uống coca.
Nhìn nghiêng trông các đường nét của anh rất cương
nghị, mái tóc đen dày với vầng trán cao, anh khẽ nhíu mày, dường như có điều gì
đó đang phiền muộn.
Phùng Hy đang định hỏi anh chuyện vật liệu của công ty
Cừ Giang để phá vỡ bầu không khí im lặng, Phụ Minh Ý liền đặt cốc coca xuống,
quay đầu lại. Ánh mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu, giọng nói cũng trầm lắng: “Hy
Hy, kể từ khi anh về công ty, anh luôn cảm thấy giữa chúng ta có một bức tường
ngăn cách. Nghĩ lại ngày xưa, anh luôn cảm thấy không nên như vậy”.
Hàm răng cô đột ngột cắn chặt ống hút. Phùng Hy thẫn
thờ nghĩ, đúng vậy, không chỉ là cách một bức tường, mà còn cách cả một ngọn
núi. Cô nhớ đến Mạnh Thời, dũng khí tự đáy lòng trào lên. Nếu không nói cho rõ
ràng, cô và Phụ Minh Ý sẽ tiếp tục còn dây dưa. Và cô không muốn để quá khứ này
làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cô.
“Minh Ý, tám năm trước việc anh không nói gì mà đi lấy
vợ đã cắt đứt tình cảm của chúng ta rồi. Bây giờ nhắc lại cũng không có gì là
hay ho nữa. Em cũng không hận anh nữa, bao năm đã trôi qua rồi, anh xem cuộc
sống của em đã có quá nhiều thay đổi, và cả anh cũng vậy”.
Phụ Minh Ý bất ngờ quay đầu nhìn cô: “Em có biết tám
năm về trước đã xảy ra chuyện gì k