
ng hiểu Giang Du San từ bỏ thật sự hay còn có
dự định khác. Anh khẽ thở dài, cho dù thực sự là cô không bám riết lấy anh nữa
thì những câu nói dường như vô tình đó của cô đã khiến cha anh sinh nghi rồi.
Mạnh Thời nhìn vào màn đêm dày đặc, không nghĩ ra và
cũng không đoán ra được hành động kỳ quặc của Giang Du San. Anh dừng xe trước
cổng nhà họ Giang mấy phút đồng hồ mới nổ máy ô tô.
Trước khi về đến nhà anh liền gọi điện thoại cho Phùng
Hy. Cô đã chuẩn bị đi ngủ, nói bằng giọng ngái ngủ: “Ngày mai là cuối tuần, anh
ở nhà với cha mẹ anh, em sẽ đến nhà Chi Hoa”.
“Ừ. Về anh sẽ gọi điện thoại cho em. Em có nhớ anh
không?”.
Phùng Hy không hề biết hoàn cảnh của Mạnh Thời lúc
này, tưởng rằng cuối tuần Mạnh Thời chỉ ở nhà với cha mẹ mà thôi. Nghe thấy anh
hết sức dịu dàng hỏi cô như vậy, Phùng Hy cố nén cười nói: “Vâng, chúc anh ngủ
ngon” rồi cúp ngay máy.
Mạnh Thời cầm điện thoại thẫn thờ một hồi lâu, thực ra
anh còn muốn nói vài câu tình cảm với Phùng Hy nữa. Lần nào cô cũng nhanh chóng
cúp máy, khiến anh đều cảm thấy hẫng hụt, sau đó chỉ muốn lao thẳng đến nhà cô.
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”. Anh nhớ đến Giang Du San, bất lực lắc đầu.
Về đến nhà, chú Tần ra mở cửa, ngần ngừ một lát, khẽ
nói: “Thiếu gia, cậu có ý trung nhân khác rồi à?”.
Mọi người trong nhà biết thật rồi sao? Mạnh Thời giật
mình, ôm lấy vai chú Tần với vẻ làm nũng, nói: “Hê hê, cháu đang định nói với
chú đây!”.
Chú Tần đẩy Mạnh Thời ra, chắp hai tay sau mông đứng sừng
sững ở hành lang, ánh mắt sắc sảo nhìn Mạnh Thời từ đầu đến chân, lạnh lùng
nói: “Không hề tiến bộ”.
Mạnh Thời loạng choạng lùi mấy bước cười đau khổ, võ
nghệ của anh làm sao sánh được với chú Tần. Cho đến nay, lai lịch của chú Tần
vẫn là một điều bí ẩn, chỉ biết rằng chú đi theo ông nội Mạnh Thời từ ngày xưa,
những việc trong nhà họ Mạnh chú còn biết rõ hơn cả cha anh. Nói xong chú Tần
liền quay người đi vào phòng, nghĩ một lát lại nói một câu: “Lão gia, phu nhân
đều quý tiểu thư Giang Du San, nhà họ Giang là gia đình coi trọng nghĩa khí”.
Mạnh Thời than thầm, chú Tần - một người nô bộc trung
thành, suốt đời không lập gia đình đã coi sự giúp đỡ của nhà họ Giang đối với
nhà họ Mạnh là sự khẳng định đối với nhân cách của Giang Du San, có thể, cha mẹ
Mạnh Thời quý mến Giang Du San một phần cũng vì lẽ đó. Nhưng sau khi tốt nghiệp
đại học, Mạnh Thời liền rời khỏi gia đình, đám bạn trong xã hội mà anh chơi
cũng đủ mọi thành phần, anh không hoàn toàn đồng tình với quan điểm của mọi
người trong nhà.
Mạnh Thời cố gắng nở ra nụ cười: “Mọi người còn chưa
gặp cô ấy cơ mà”.
Ánh mắt chú Tần thoáng qua vẻ thương cảm, giọng có
phần dịu đi: “Cậu vào đi, lão gia đang đợi cậu ở thư phòng”.
Bóng Mạnh Thụy Thành đổ dài trước bàn làm việc, Mạnh
Thời đứng dưới cây quế trong sân mà lòng cảm thấy vô cùng trống trải, một cảm
giác phẫn nộ trào lên. Bất giác anh chợt nghĩ, tại sao anh lại phải giật thột?
Chẳng qua là Phùng Hy đã từng kết hôn một lần mà thôi, cô ấy có làm gì ảnh
hưởng đến đức hạnh đâu.
Nếu mọi người trong nhà phản đối kịch liệt, anh cũng
chỉ có thể dùng lý lẽ để đấu tranh mà thôi. Đợi mình bình tĩnh trở lại, Mạnh
Thời mới chậm rãi bước vào.
Thư phòng là gian phòng rộng nhất trong nhà, từ cửa
bước vào phía bên trái dưới cửa sổ là bàn làm việc, trên bàn có máy tính, máy
fax, sát tường là giá sách đựng sách kỹ thuật. Cửa gỗ được chạm trổ hoa văn,
gần tường có đặt một tấm phản thấp, trên tường có treo hai bức thư pháp, phía
bên phải bị một thư án rộng làm bằng gỗ tử đàn chiếm chỗ.
Mạnh Thụy Thành đang chăm chú viết thư pháp, đợi viết
xong nét cuối cùng, mới thở phào đặt bút xuống. Nhìn thấy Mạnh Thời đang đứng ở
một bên ngắm nhìn, bình thản hỏi: “Đưa Du San về rồi à?”.
“Vâng, bác Giang lại có ấm trà mới, hôm nào con sẽ đến
thăm bác”. Mạnh Thời trả lời rất tự nhiên.
Ngòi bút thấm đẫm mực ngâm vào trong nước, mực tan ra
xung quanh. Cổ tay Mạnh Thụy Thành khẽ lắc, âu nước lập tức đen ngòm. Cậu con
trai không thích Giang Du San, từ trước đến nay đều như vậy. Tại sao hôm nay
tâm trạng của ông lại như âu nước đen này? Ông nhớ đến người đàn bà đó. Tranh
thủ lúc rửa bút, Mạnh Thụy Thành ngẫm nghĩ xem nên cất lời hỏi thế nào.
Mạnh Thời đứng đợi cha mở lời. Mạnh Thụy Thành lại
không biết nên mở miệng thế nào vì không nắm rõ tình hình, một khoảnh khắc im
lặng tràn ngập trong thư phòng.
Mạnh Thụy Thành chậm rãi treo chiếc bút đã rửa xong
lên giá gác bút, cúi đầu nhìn chữ viết tối hôm nay, thấy chữ hôm nay viết có
phần cứng. Ông than thầm trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thời nói: “Thời
này, năm nay tuổi mụ của con đã là ba mươi ba rồi. Cha và mẹ con vẫn mong con
lấy vợ sớm. Việc con không có tình cảm với Du San cha mẹ cũng không ép, dù sao
thì đây cũng là việc của cá nhân con”.
Đơn giản như vậy sao? Mạnh Thời thấy hơi khó hiểu. Anh
thận trọng nói: “Hiện giờ con rất có thiện cảm với một cô gái, con muốn để tìm
hiểu một thời gian xem thế nào”.
“Có phải cô giám đốc mà con thường đi đón không?”. Câu
nói của Mạnh Thời khiến Mạnh