
Thụy Thành giật thột. Ông hiểu con trai mình, Mạnh
Thời thận trọng đến đâu cũng không thể giấu nổi mối quan hệ giữa anh và cô ta.
Mạnh Thời không hề ngần ngại nhìn thẳng vào mắt cha
mình. Vẻ cương nghị, rắn rỏi hiện trên gương mặt con trai khiến Mạnh Thụy Thành
ý thức được rằng cậu không còn là trẻ con nữa, ông không còn có thể tùy tiện bắt
con trai cúi đầu vâng lời nữa.
Ông nhớ lại hồi Mạnh Thời còn nhỏ. Mạnh Thời rất
nghịch ngợm, có lần ỷ lại vào việc học võ với chú Tần được vài ngày đã đánh bạn
bị thương, sau khi biết chuyện ông đã lấy chổi lông gà vụt Mạnh Thời, Mạnh Thời
không bao giờ chịu xin tha nhận sai, đánh nhiều lần ông cũng thấy chán, thế là
ông liền phạt Mạnh Thời bằng cách bắt anh phải viết chữ bằng loại chữ tiểu
triện, Mạnh Thời liền nhận sai.
“Con muốn tiếp xúc với cô gái khác cũng được. Không
phải Du San không tốt, cha mẹ thích thì con lại không thích đúng không? So sánh
một vài cô cũng tốt. Mẹ con đi nấu ăn đêm cho con rồi, đi ra nói chuyện với mẹ
đi”.
Mạnh Thụy Thành đã nắm được tình hình nên tha cho Mạnh
Thời, khiến Mạnh Thời đành phải giấu tất cả những lời định nói ở trong lòng.
Anh ra khỏi thư phòng với vẻ đầy nghi hoặc và đi ra gặp mẹ.
Mẹ Mạnh Thời bưng cho anh bát xương sườn hầm đỗ xanh
và mướp đắng, hào hứng hỏi tình hình của anh, tình hình của dì Tạ gần đây. Mạnh
Thời nói chuyện với mẹ thấy thoải mái hơn nhiều, vừa ăn vừa điềm tĩnh hỏi: “Tối
nay Giang Du San nói gì hả mẹ?”.
Mẹ Mạnh Thời tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, như người không biết
chuyện gì. Anh tưởng rằng sau khi nhà biết chuyện sẽ ầm ĩ hết lên, nhưng sự
bình lặng lúc này đây khiến Mạnh Thời càng thêm bất an. Thái độ bình thản của
cha khiến Mạnh Thời như được nhìn thấy cảnh tượng mặt trời mọc từ phía tây.
Cô
làm sao còn có thể là Phùng Hy của ngày trước? Cô hiện thực và lý trí, không
thể vì một cuộc tình mà có những hành động liều mạng như con thiêu thân lao vào
lửa nữa.
Trước khi chính thức ký hợp đồng, Phùng Hy cảm thấy
rất khó xử về việc báo giá thép. Cô biết rất rõ cách báo giá trong lĩnh vực cơ
khí, tìm các mối quan hệ cũ để hỏi giá là nắm được, nhưng trong lĩnh vực vật
liệu cô lại không quen. Cô tưởng rằng Phụ Minh Ý và Dương Thành Thượng sắp đặt
như thế là để làm lung lay vị trí của Vương Thiết trong mảng vật liệu này, họ
sẽ sớm có chuẩn bị. Nhưng đợi đến khi cô hỏi Dương Thành Thượng, Dương Thành
Thượng lại cau mày phủi tay ngay lập tức: “Thực sự là mảng vật liệu tôi không
nắm được nhiều, từ xưa đến nay thị trường thép rất khó nắm bắt, hay là cô đi
hỏi tổng giám đốc Phụ hoặc phó tổng Vương vậy?”.
Dương Thành Thượng cố tình nhấn mạnh ba chữ “phó tổng
Vương”. Phùng Hy đã hiểu, Vương Thiết không sốt ruột bởi biết chắc chắn rằng cô
sẽ đi tìm ông ta để hỏi.
Phụ Minh Ý đã từ Bắc Kinh trở về. Anh biết rất rõ sẽ
chỉ có hai khả năng. Một là Phùng Hy sẽ đi tìm từng nhà cung cấp để hỏi giá.
Đối với những nhà cung cấp mới làm quen, rất khó có thể biết quy cách và chất
lượng thép mà họ đưa ra có phù hợp với yêu cầu trong hợp đồng hay không, giá
báo chắc chắn cũng sẽ cao; một khả năng nữa là hỏi Vương Thiết hoặc Trần Mông,
tìm những nhà cung cấp đã làm ăn quen với họ. Rõ ràng là Vương Thiết không muốn
để mất sự độc quyền trong mảng vật liệu, chắc chắn ông ta sẽ nhúng tay. Phùng
Hy chỉ có thể đi tìm Vương Thiết.
Lần này cái giá mà Vương Thiết báo sẽ đem lại bao
nhiêu lợi nhuận cho công ty? Liệu anh có thể lợi dụng cơ hội này để lật Vương
Thiết thậm chí chuyển mục tiêu sang người của tổng công ty hay không? Phụ Minh
Ý lặng lẽ dựa người vào ghế suy nghĩ. Điện thoại báo chuông, anh cầm lên nhìn
tin nhắn rồi xóa đi ngay.
Quan hệ giữa Phùng Hy và Mạnh Thời đã trở nên công
khai, anh không chỉ một lần nhìn thấy Mạnh Thời đến công ty đón Phùng Hy. Nhìn
thấy chiếc xe taxi đó đã được đổi thành sơn màu ghi, anh cười một cách giễu
cợt. Chắc chắn là Mạnh Thời không thể lái xe taxi được, chỉ có cô ngốc Phùng Hy
mới lườm nguýt anh vì anh đưa ra câu hỏi này.
Ánh mắt Phụ Minh Ý dừng lại hồi lâu trên tấm ảnh Phùng
Hy chụp ở bãi biển để trong ví, nụ cười rạng rỡ, dáng người nhỏ nhắn, trong đầu
lại hiện lên hình ảnh một Phùng Hy năng động với mái tóc cắt ngắn, mặc áo sơ
mi, váy ôm, đi giày cao gót. Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên mặt tấm ảnh, cho
dù thế nào, anh cũng sẽ phải nói chuyện với cô. Phụ Minh Ý như đã hạ quyết tâm,
cầm cặp rời khỏi phòng làm việc.
Anh ngồi trong xe gọi điện thoại cho Phùng Hy, giọng
cương quyết: “Bây giờ em xuống ngay đi, anh đợi em ở bãi đỗ xe. Chuyện liên
quan đến công ty Cừ Giang”.
Sau khi cúp máy Phụ Minh Ý lại thấy hơi buồn. Anh buộc
phải thêm câu cuối cùng, bởi nếu không anh sẽ không dám chắc rằng có thể khiến
Phùng Hy ngoan ngoãn bước lên xe của anh.
Tám năm trước, anh không có đủ dũng khí để nói cho
Phùng Hy biết sự lựa chọn của anh, anh đã nợ cô. Cho dù anh nợ cô, cho dù cô
hận anh, cũng vẫn còn tốt hơn hiện nay.
Anh nhìn về phía cổng ra, trong lòng vẫn còn một chút
hy vọng nhỏ nhoi. Anh hy vọng rằng Phùng Hy tìm Mạnh Thời bởi vì cô hận