
ị Hy Hy dùng đơn hàng để đe dọa và buộc phải làm
như thế, một triệu không trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ sau khi đi một vòng
trên sổ sách kế toán, rửa sạch sẽ xong quay trở lại trả cho Phùng Hy làm tiền
phần trăm. Không phải không có khả năng, hợp đồng do Giang Du San ký, người
thực hiện hợp đồng không phải cô ấy, cô ấy đang đi chơi nơi khác. Giang Thị đã
đưa ra một người làm kẻ thế tội, chắc chắn tội của anh ta sẽ nhẹ hơn Phùng Hy.
Nếu dính líu đến tôi, tôi sẽ chối bỏ toàn bộ, bởi vì ngay từ đầu tôi đã chỉ
định hợp đồng của Cừ Giang do Vương Thiết phụ trách. Chỉ dựa vào mối quan hệ mờ
ám giữa tôi và Phùng Hy, không nói lên được vấn đề gì. Trong sự việc này, Vương
Thiết đánh cược rằng tôi sẽ không nỡ ra tay với Phùng Hy, muốn tôi nhận thua và
bị loại ra khỏi cuộc chơi. Tuy nhiên, tôi không có ý định cúi đầu trước ông ta.
Tôi có lập trường riêng của mình, chắc chắn tôi không thể gục ngã trong chuyện
này. Chính vì thế, việc đã đến nước này, tôi không thể làm được gì hơn.”
Anh ta cúi đầu nhận thua trước Vương Thiết thì có vấn
đề gì? Mạnh Thời nhìn chằm chằm vào Phụ Minh Ý, mặt đằng đằng sát khí, tay đã
nắm thành nắm đấm. Anh nghiến răng, hai gò má giật giật. Anh không thể hiểu tại
sao Phụ Minh Ý không chịu cứu cô!
“Sao anh lai nỡ lòng làm như vậy? Anh điên rồi à? Cô
ấy là kẻ vô tội? Tám năm về trước anh không nói lời nào mà bỏ rơi cô ấy, giữa
chừng vì vợ anh mà Điền Đại Vĩ đã căm hận cô ấy. Khó khăn lắm cô ấy mới có thể
tự tin trở lại, anh và Vương Thiết lại cấu kết vào hại cô ấy! Anh và Vương
Thiết tạm thời hòa giải thì có sao?”
“Bởi vì, tôi không muốn bỏ cô ấy một lần nữa!”, Phụ
Minh Ý nói giọng quả quyết, nét mặt bình thản đã bị phá vỡ bởi câu nói cao
giọng của Phụ Minh Ý. “Tám năm, anh có hiểu không? Ngày nào tôi cũng nhìn ảnh
cô ấy và nhớ cô ấy muốn phát điên. Sự hối hận đó khiến ngày nào tôi cũng cảm
thấy vô cùng đau đớn! Tôi điên rồi! Cô ấy ngồi tù, tôi sẽ đợi cô ấy. Còn anh có
làm được như vậy không? Gia đình anh có chấp nhận một người đàn bà đã từng ly
hôn rồi còn bị ngồi tù không?”
Huyệt Thái Dương của Mạnh Thời giật lên liên hồi, anh
đấm mạnh một cú đấm. Theo phản xạ, Phụ Minh Ý liền giơ tay đỡ lấy, người đâm
rầm một tiếng vào cửa xe. Mạnh Thời xông lên.
Hai người đàn ông bắt đầu vật nhau trên xe. Phụ Minh Ý
kẹp chặt cổ Mạnh Thời, đầu gối đè chặt bụng anh. Mạnh Thời đè chặt chân Phụ
Minh Ý, đấm mạnh từng hồi. Sau khi bị đánh hai quả, Phụ Minh Ý đã thoát khỏi
tay Mạnh Thời. Phụ Minh Ý đã thoát khỏi tay Mạnh Thời. Phụ Minh Ý nhổ miếng
nước bọt có dính máu, gầm lớn: “Tại sao anh không tự trách anh? Tại sao anh
không nghĩ vì sao nhà họ Giang lại nhiệt tình hợp tác với tôi như vậy? Anh có
tình cảm với cô ấy? Anh có tình cảm với cô ấy, cha anh đã sai người chụp ảnh
tôi và cô ấy!”
Mạnh Thời co người trên ghế lái thở hổn hển, khóe mắt
như muốn vỡ tung. Người chụp ảnh là cha anh! “Tại sao?” Anh hét lớn.
Phụ Minh Ý xoa cánh tay cười khẩy: “Tại sao? Chẳng qua
là vì cô ấy đã từng ly hôn nên không xứng với nhà họ Mạnh! Tôi không nói, những
tấm ảnh đó sẽ khiến anh cảm thấy xấu hổ với cha mẹ anh, anh sẽ hiểu được tâm
trạng của họ, và chúng sẽ trở thành con bài ép Hy Hy phải lùi bước! Cha mẹ anh
đặt những tấm ảnh đó xuống trước mặt Hy Hy, họ không cần nói gì cả, Hy Hy sẽ bỏ
đi. Cho dù có yêu anh đến đâu cô ấy vẫn sẽ đi! Cô ấy sẽ không thể chịu nổi sự
sỉ nhục đó! Anh sinh ra trong một gia đình có điều kiện, người bạn gái mà thiếu
gia Mạnh Thời tìm, cho dù không lọt được vào cửa nhà họ Mạnh, họ cũng sẽ không
cho phép người ngoài nói xấu cô ấy nửa lời! Gia đình anh đã cưỡng ép và dụ dỗ
Điền Đại Vĩ phải làm theo ý họ. Không phải họ bảo vệ anh ta, mà là bảo vệ anh!
Chỉ sợ có người lấy cô ấy ra để công kích anh!”
Mạnh Thời vừa nghe vừa không thể tin nổi tai mình. Anh
đã nghe thấy những chuyện dơ bẩn đen tối gì? Người phụ nữ của anh đã bị đám
người này đùa bỡn trong lòng bàn tay. Có kẻ là vì tiền, có kẻ thì vì lợi, có kẻ
vì lòng sĩ diện, có kẻ lại vì dục vọng cá nhân. Cuối cùng Mạnh Thời đã hiểu ra
những suy nghĩ biến thái của Điền Đại Vĩ. Anh ta vẫn còn là con tốt, anh ta
giày vò Phùng Hy một cách điên cuồng, cuối cùng lại muốn sống một cuộc sống yên
ổn, vì thế đã đề nghị ly hôn và buông tha cho cô. Phụ Minh Ý bị biến cố của tám
năm về trước giày vò đến tận bây giờ, trong đầu chỉ mơ tưởng về mối tình trong
sáng thời sinh viên, chỉ muốn độc chiếm cô. Nhà họ Giang bị Phụ Minh Ý dụ dỗ,
thừa thế làm những việc xấu xa, quyết tâm trả thù. Cha mẹ anh vì lòng sĩ diện,
mặc kệ để sự việc xảy ra mà không can thiệp, chỉ mong cô bị ngồi tù, chấm dứt
mọi ước mơ của anh.
Và bây giờ anh lại nhớ cô như vậy.
Nỗi nhớ đó vô cùng mãnh liệt, tựa như một mũi dao dâm
sâu vào trái tim anh. Tình thương dành cho Phùng Hy đã khiến Mạnh Thời run rẩy.
Phụ Minh Ý rút ví tiền trong túi ra, để lộ ra tấm ảnh
Phùng Hy trong đó. Ngón tay anh khẽ lướt nhẹ trên tấm ảnh, như đang vuốt má cô.
Trước đây cô đáng yêu như thế này đây. Đây là lần đầu
tiên Mạnh Thời nhìn thấy ảnh chụp trước kia