
ảo nguyên còn có
lãnh địa riêng của mình, sư tử đực không thích có con sư tử đực khác lạc vào
địa bàn của mình.”
Phụ Minh Ý liền cười; “Còn phải xem xem con sư tử đực
này có đủ khả năng bảo vệ địa bàn của nó hay không nữa.”
“Chưa từng nghe thấy sư tử đực tranh giành địa bàn lại
còn phải mời con sư tử khác đến hỗ trợ.”
“Đó là do con sư tử đực này đã mất lòng dân, chiếm lấy
địa bàn không nên chiếm.” Phụ Minh Ý nhếch mày lên, ánh mắt lộ rõ vẻ thách
thức.
Mạnh Thời và Phụ Minh Ý dằn mặt nhìn nhau. Ngoài xe
ánh mặt trời chói chang, nụ cười trên môi hai người đều lạnh giá, ánh nắng bên
ngoài không thể làm ấm thêm chút nào.
“Anh biết rõ là có người chụp ảnh đúng không? Anh biết
rất rõ rằng những tấm ảnh đó sẽ gây hiểu lầm, anh không hề thương cô ấy chút
nào.”
“Tôi đã cho cô ấy cơ hôi lựa chọn, rất tiếc là cô ấy
đã chọn anh. Tình yêu không còn nữa, tôi buộc phải giữ lấy sự nghiệp, chạy theo
cái lợi và tránh xa cái hại là bản năng của con người.” Phụ Minh Ý than thầm
trong lòng, đương nhiên là anh biết ai mời người đến chụp ảnh, nhưng anh không
thể nói.
Mạnh Thời chỉ muốn đấm ngay một cú.
Lúc này đây, điện thoại di động của anh liền đổ
chuông. Anh bực dọc nghe máy, vẻ bất ngờ, sợ hãi trong mắt mỗi lúc một lộ rõ.
Anh chầm chạm quay đầu nhìn sang Phụ Minh Ý, Phụ Minh Ý đã lấy thuốc ra hút
rồi.
Cũng trong ngày hôm đó. Mặt trời buổi sáng vẫn còn
tươi mới non bỡn, như cánh hoa nhụy màu vàng nhạt mới nở, rực rỡ ấm áp. Phùng
Hy ngồi trong phòng làm việc chậm rãi sửa bản tường trình.
Hai viên công an xuất hiện ở công ty, bảo muốn tìm cô.
Tại sao lại tìm cô? Liên
quan đến tội phạm kinh tế ư? Sẽ khởi tố cô vì tội danh gì? Trong đầu Phùng Hy
lướt qua mọi giả thuyết, nhìn thấy Phụ Minh Ý sau khi tiếp đãi một cách rất tự
nhiên hai viên cảnh sát liền nhìn sang cô.
Ánh mắt anh rất phức tạp, không hề tỏ ra hoảng loạn,
nhưng mang một chút thương xót. Vương Thiết đứng
bên cạnh, có phần tỏ ra vui mừng trước việc người khác gặp nạn.
Những đồng nghiệp khác lại tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, nhìn
cô như nhìn chú khỉ trong vườn bách thú. Tiểu
Cao rụt rè nói: “Chị Phùng, lô hàng thứ hai công ty Cừ Giang đã xác nhận nhận
hàng rồi.”
“Ừ, tiếp tục làm theo hợp đồng, có vấn đề gì thì hỏi
giám đốc Dương và phó tổng giám đốc Vương.” Trong
lòng cô đang rối bời, lúc nói xong câu này với Tiểu cao lại thấy bình tĩnh trở
lại.
Phùng Hy thầm nghĩ, mình không làm gì sai, sợ gì chứ? Cô thu dọn một chút phòng làm việc, gọi điện thoại cho
Mạnh Thời. Lúc gọi điện thoại, cô cảm thấy vô cùng chua xót trong lòng. Ở thành
phố này, duy nhất chỉ có hai người là cô có thể gọi điện thoại, một là Chi Hoa,
hai là Mạnh Thời. Nhận được điện thoại, Chi Hoa chỉ biết sốt ruột thay cho cô.
Cô không có ý lợi dụng gia thế nhà Mạnh Thời để giúp đỡ cô, nhưng vô hình trung
lại lợi dụng rồi.
Gọi xong điện thoại cô cười nhẹ nhàng với hai viên
công an: “Em gọi cho bạn trai em, số điện thoại đang ở trên di động.” Nói rồi cô theo họ đi ra.
Lúc ngồi trên xe công an, cô phát hiện ra xe của công
an cũng là Jetta.Ngồi ở trong em nhìn không rõ màu sơn bên ngoài của xe, Phùng
Hy nhìn về phía tòa nhà của công ty, có gì khác với xe của Mạnh Thời.
Vẫn có điểm khác đấy, trên xe hai viên công an không
nói gì, cố tình gây sức ép tâm lý cho cô.
Phùng Hy nhớ lại tám năm lăn lộn trên thương trường
làm ăn của mình. Cô là người cẩn thận, tuy không phải là chuyên gia
trong lĩnh vực luật hợp đồng tranh chấp kinh tế, nhưng cũng được coi là rất
hiểu. Cô cũng không buồn nói, trong đầu nhớ lại xem mình có điểm gì sai sót
trong hợp đồng ký với Cừ Giang hay không, và thế là lại một lần nữa trở nên
bình tĩnh.
Tại phòng công an, Phùng Hy lặng lẽ nhìn phòng hỏi
cung. Đó là một căn phòng nhỏ đơn giản, cô ngồi trên ghế,
hai viên công an ngồi đối diện với cô. Cửa sổ sau lưng cô có buộc dây thép đơn
giản, không gian trở nên chật hẹp, gây cho người ta một sức ép vô hình.
Hai viên công an của đội trinh sát tội phạm kinh tế
lấy giấy ra ghi lời khai.Cả hai đều cầm bút, giống như một người ghi thiếu,
người còn lại có thể bổ sung. Lúc đầu hỏi những câu rất đơn giản, Phùng Hy cảm
thấy gần như là dụ cô để khai.
Khai xong những vấn đề cơ bản như họ tên, nghề nghiệp,
địa chỉ gia đình, một viên cảnh sát nói với vẻ nghie túc: “Nói đi, tình hình
của chị chúng tôi đã nắm bắt được rồi, những lời khai của chị sau này sẽ có lợi
cho chị đấy.”
Cả hai viên công an đều còn rất trẻ. Trong đó một người rất đẹp trai, cặp mắt có nét giống
Mạnh Thời. Cô nhìn anh ta, nhớ tới giọng nói trấn tĩnh của Mạnh Thời trong điện
thoại, trên môi khẽ hiện lên nụ cười.
“Nói đi!”
Lời giục của viên công an khiến cô lại một lần nữa
nhìn tấm biểu ngữ trên tường. Phùng Hy nhớ đến
câu nói “Thẳng thắn khoan dung, ngồi tù đến cùng”, bèn cười nói: “Các anh đã
nắm hết được rồi thì tôi còn phải nói gì nữa?”
Rõ ràng là hai viên công an rất có kinh nghiệm trong
việc đối phó với những người như thế này. Họ
cũng cười: “Chị định bỏ qua quyền lợi thanh minh của mình à?”
“Phải có câu hỏi đưa ra t