
t về tổng thể, giá của Giang Thị báo thấp hơn công ty
khác, hơn nữa đã từng có nhiều lần hợp tác với công ty, rất có chữ tín. Mặc dù
giá báo của sản phẩm này cao hơn các công ty khác, nhưng đối với các mặt hàng
khác lại thấp hơn công ty khác. Xét về thực lực của Giang Thị, để họ lo toàn bộ
đơn đặt hàng thì lợi nhuận của công ty cũng không bị ảnh hưởng. Hơn nữa, phó
tổng giám đốc Vương là người quyết định lựa chọn nhà cung cấp vật liệu Giang
Thị.”
Cô cảm thấy câu trả lời của mình không có gì là sai.
Hỏi xong hai câu hỏi, ba người của tổng công ty liền đưa mắt nhìn nhau, người
phụ nữ chậm rãi hỏi: “Giám đốc Phùng, quan hệ giữa chị và Phụ Minh Ý là thế
nào?”
Trong đầu Phùng Hy ù lên một tiếng rất to. Cô cố gắng
giữ bình tĩnh, trả lời một cách vô cùng khó khăn: “Quan hệ đồng nghiệp.”
“Nghe nói tổng giám đốc Phụ là người yêu của chị hồi
học đại học, bộ phận cơ khí được nhận hợp đồng này, không giao cho giám đốc
Dương lại giao cho chị, có phải vì mối quan hệ này tạo điều kiện cho chị hay
không?”
“Không phải!” Phùng Hy phủ nhận ngay. Vô số ý nghĩ nảy
lên trong đầu. Ai đã lôi ra chuyện này nhỉ? Chắc không phải là Phụ Minh Ý,
đương nhiên là anh biết rằng nếu lôi ra chuyện này sẽ bất lợi cho anh. Vậy thì
là ai nhỉ?
Phụ Minh Ý tưởng rằng có thể dựa vào chuyện này để đá
bay Vương Thiết, và mối quan hệ này chính là con bài để phản công lại Phụ Minh
Ý ư? Lập tức cô đã đọc vị được nội dung cuộc nói chuyện mà sau cuộc họp ngày
hôm qua, Vương Thiết bê cốc trà mỉm cười đi vào phòng Phụ Minh Ý. Cô khẽ thở
dài nghĩ, cùng lắm là Phụ Minh Ý cúi đầu dàn hòa với Vương Thiết, kẻ chịu hy
sinh chỉ có cô mà thôi.
Cuộc đọ sức nơi công sở, không phải chỉ một ván là đã
phân định được thắng thua. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần làm bia đỡ đạn.
Lúc bước ra khỏi phòng họp, cô nhìn thấy Phụ Minh Ý và
Vương Thiết đứng ở cửa phòng. Hai người đứng nói chuyện rất thư thái, dường như
không hề có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy cảnh này, Phùng Hy vẫn cảm thấy chua xót
trong lòng. Cho dù cô cam tâm tình nguyện làm con dê chịu tội thay một lần,
trước khi chết cũng sẽ kêu lên một tiếng thảm thương.
Cô chỉ đợi tờ giấy đuổi việc của công ty nữa thôi,
phủi mông ra đi.
Người
phụ nữ của anh đã bị đám người này đùa bỡn trong lòng bàn tay. Có kẻ là vì
tiền, có kẻ thì vì lợi, có kẻ vì lòng sĩ diện, có kẻ lại vì dục vọng cá nhân.
Muốn có giấy chứng nhận hôn nhân hợp pháp của cơ quan
dân chính cấp quốc gia thì phải đi đăng ký kết hôn.
Vì chuyện này mà Mạnh Thời đã về nhà, cho dù là ăn
trộm hay ăn cướp, anh cũng phải lấy cho bằng được sổ hộ khẩu.
Nhà Gianh không hề có gì thay đổi, trong giây phút lắc
vòng đồng trên cửa, Mạnh Thời cảm thấy tiếng kêu của vòng đồng nặng nề hơn mọi
ngày. Nửa tháng nay Mạnh Thụy Thành án binh bất động, Mạnh Thời thầm nghĩ, gừng
càng già càng cay, cuối cùng ông vẫn đoán được là Mạnh Thời sẽ chủ động về nhà.
Chú Tần ra mở cửa, đứng trước cửa nhìn Mạnh Thời từ
đầu đến chân, rồi mới chậm rãi nói: “Thiếu gia, lão gia đợi cậu rất nhiều ngày
rồi.”
Mạnh Thời cố gắng ra vẻ thoải mái vỗ lưng chú Tần,
nói: “Không phải cháu đang về gặp cụ đây sao? Mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”
“Phu nhân vẫn khỏe. Tiểu thư Giang Du San đưa bà đi
may áo dài rồi.”
Mạnh Thời trầm ngâm một lát, nói: “Cháu vào thư phòng
gặp cụ đây.”
Ánh nắng hắt chéo xuống hành lang, nền đá xanh vừa rực
rỡ vừa buồn tủi. Mạnh Thời cố gắng đi chậm lại, nếu cha phản đối thì trong thời
gian tới, anh sẽ không được bước vào cửa nhà nửa bước. Tâm trạng trước khi đoạn
tuyệt cũng như vậy, một nửa ngọt ngào một nửa u buồn.
Một bên cửa hành lang là bức tường được xây bằng những
phiến đá xanh lớn, cột gỗ màu nâu dựng trên cọc đá, những cọc đá đúc thành hình
hoa sen đó đã có phần phong hóa, để lộ ra bề mặt dạng tổ ong. Anh ngồi xuống
cạnh một cây trụ, nhẹ nhàng nhổ một nhành cỏ mọc trong khe đá. Trong khe đá bò
ra hai ba chú kiến. Anh nhìn theo hướng kiến đang bò, cách đó không xa có một
con gián chết, xung quanh kiến bâu đầy. Mạnh Thời nhớ mình đã từng vẽ một bức
tranh như vậy, vẽ rất sinh động thú vị, nhưng lại bị cha anh đánh giá là không
đủ tầm.
Nhiều người thích vẽ hoa chim côn trùng cá, rất ít
người chọn vẽ kiến. Người vẽ thích lấy hoa mai, hoa lan, trúc, hoa cúc, mẫu
đơn, hoa sen làm chủ đề, có người lại thích lấy hổ, sư tử, kỳ lân, cá bơi làm
chủ đề, chỉ có anh cảm thấy kiến thú vị.
Mạnh Thời không thể hiểu, tại sao tìm vợ nhất thiết cứ
phải tìm một cô gái khiến nhà họ Mạnh cảm thấy nở mày nở mặt. Trong tâm khảm
anh rất ghét cái gọi là thể diện của nhà họ Mạnh. May mà anh còn có hứng thú
với đồ cổ, nếu không nhà họ Mạnh càng mất thể diện. Khí chất hoa văn trong dòng
dõi nhà anh, đến đời anh đã biến đổi, nhà họ Mạnh sẽ bị người ta đánh giá là
không có người nối dõi. Cha anh không chấp nhận được nhất là điều này, và cũng
liên quan đến thể diện nữa.
Anh đứng dậy nhìn ra bốn xung quanh sân, không gian
yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng đàn kiến cắn xé con gián dưới chân. Mạnh
Thời chầm chậm đi tới sảnh sau. Bức