
a nhiều lời vô nghĩa như thế chứ, không cam lòng ở cùng anh như
thế sao? Không dấu vết trừng mắt nhìn vào mắt cô, anh tiếp tục gật đầu
nhập vai, ra sức dùng bộ dáng một bệnh nhân nên có để giải thích: "Ừm,
là đau bụng, đau đến mức lan đến trên đầu, hiện giờ cả người đều đau,
nhúc nhích một chút là đau."
Có nghiêm trọng như vậy không, vừa
rồi lúc kéo cô vào rõ ràng còn rất có lực. Tuy rằng trong lòng hoài
nghi, nhưng Phồn Hoa vẫn không thể khống chế được bước chân của mình,
bất tri bất giác chạy về phía nhà bếp.
Vậy mà người đàn ông nhúc
nhích một chút là đau ở phía sau còn được voi đòi tiên cố ý bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, tôi còn chưa ăn cơm tối, cô biết nấu cơm không?"
Tiếng hét của anh thật sự rất lớn, dựa theo kinh nghiệm sống của Phồn Hoa, để có thể hét lớn như vậy, tất phải động đến không ít cơ trên mặt, anh
không đau sao?
"Đây là cái gì?" Anh thò đầu, tò mò nghiên cứu thứ cô đặt trên bàn. Nếu dùng sắc, hương, vị để đánh giá một món ăn, thì chỉ cần nhìn thôi cũng đã
cho món này được tám mươi điểm rồi. Màu sắc món ăn rất bắt mắt, có đỏ có vàng, mùi hương cũng rất thơm, chỉ còn duy nhất mùi vị là chưa kết luận được mà thôi.
"Cơm chiên trứng. Nhà anh chả giống nhà chút nào,
trong tủ lạnh chỉ có trứng và cơm nguội, khó trách anh lại bị đau bụng.
Tôi thấy còn mấy gói sốt cà chua của KFC, cho nên nấu món này. Ăn tạm
một chút đi, lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ nấu cho anh món ngon hơn." Vừa mới dứt lời, Phồn Hoa đã hoàn toàn lĩnh hội cái gọi là "nói nhiều tất
sai", lập tức ngậm miệng lại.
Lần sau.... Tốt nhất không nên có
lần sau. Vốn là chút tâm tư nhỏ không nên có này vừa rục rịch còn có thể giấu được, diệt được, nếu có thêm cơ hội ở chung, cô sợ sẽ có một ngày
mình không thể khống chế nổi.
Thấy cô bỗng nhiên không lên tiếng, có chút chột dạ nhếch môi, cúi đầu, khóe môi Kiều Cẩm cong lên, nhạy
cảm bắt được trọng điểm trong câu nói hớ vừa rồi của cô. Mang theo suy
nghĩ muốn giở trò, anh cố ý phóng đại câu nói tầm thường vừa rồi: "Nói
lời giữ lời, tôi sẽ bảo quản dạ dày thật tốt, chờ lần sau cô đến hầu
hạ."
"Ha ha, nói sau đi." Cô gượng cười, nói một câu có lệ. Kéo
cái ghế phía đối diện anh ra, ngồi xuống, muốn dùng động tác ăn cơm để
giải tỏa vẻ xấu hổ.
Sau khi thưởng thức dáng vẻ đà điểu của Phồn
Hoa một lát, Kiều Cẩm mới dần ý thức được cô đang làm gì. Theo bản năng
anh ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã gần chín giờ, cô còn chưa ăn cơm? Đôi tròng mắt đen của anh trầm xuống, không hề báo trước
hỏi: "Chẳng lẽ anh ta không đưa cô đi ăn tối sao?"
"Hả? Ai?" Phồn Hoa mờ mịt nháy mắt, không rõ ý tứ trong câu nói của anh.
"Người đàn ông vừa nãy chờ cô dưới lầu đó." Anh híp mắt, khóe miệng lộ ra vẻ khó chịu.
"À, người anh nói là Giang Nam. Hôm nay tăng ca thôi, chúng tôi vừa tan ca, vốn định đi ăn cơm, trùng hợp nhận được tin nhắn của anh, tôi sợ anh có chuyện...."
"Công việc hiện giờ của cô rất bận sao?" Anh phát
hiện bản thân mình sao lại kỳ quái đến vậy, nghe cô dùng giọng điệu tự
nhiên như thế để nhắc đến việc quan tâm anh, đáy lòng bỗng thấy ngọt
ngào; nhưng anh lại có chút e ngại với cảm giác này, sợ sẽ quen dần với
sự tồn tại của cô, ỷ lại vào sự quan tâm của cô, chẳng bằng làm bộ xem
như không nghe thấy gì, lên tiếng ngắt lời trước.
"Kỳ thực thì
cũng khá tốt, chỉ là có rất nhiều việc tôi vẫn chưa hiểu, cho nên ngày
nào cũng phải tăng ca, còn làm liên lụy Giang Nam phải ở lại dạy tôi."
Cô chép chép miệng, bất lực với tư chất ngu dốt của chính mình.
"Không phải hai người đang quen nhau đấy chứ?" Kiều Cẩm thất vọng, trăm phương nghìn kế muốn né tránh cảm giác run sợ, thế như chính anh lại không
khống chế được mà kéo đề tài đó trở lại. Anh không muốn nhịn, cũng không nhịn được, sâu trong tiềm thức không hề muốn cô đối xử bình đẳng, bày
ra bộ dạng dụ dỗ với tất cả mọi người.
"Hả! Sao có thể chứ?" Nghe thế, Phồn Hoa bật cười.
"Ừm, tôi chỉ muốn nói có người thích cô thì đã không tệ rồi, đừng yêu cầu
quá cao." Anh hoảng loạn nói ra một câu để che giấu vẻ xấu hổ của mình,
không chút ý thức được trong lời nói này ẩn chứa bao nhiêu ý tứ. Nhưng
rất nhanh, anh lại nghĩ tới Phồn Hoa tính tình rất tốt, ngoan ngoãn nghe lời, lại không nhịn được mà bổ sung thêm một câu: "Cũng đừng xem mọi
thứ đều là đồ ăn, tôi có thể giúp cô xét duyệt. Ừ, đúng, qua được cửa
của tôi thì cô có thể gật đầu."
"Tôi..." Đôi mày cô nhíu chặt
lại, muốn nói anh không cần phải gấp gáp đẩy cô đi như thế, cô rất thức
thời rất biết điều, sẽ không quấn quít lấy anh.
Nhưng mà suy nghĩ vừa nảy ra, đã bị Kiều Cẩm đánh gãy. Anh không muốn để lại cho cô đường sống mà cự tuyệt: "Sợ làm phiền tôi? Không sao, tôi là anh cô, nên làm, tránh nhiệm mà."
"Được." Phồn Hoa nói không lại, dứt khoát thuận theo anh, dù sao dựa vào diện mạo của cô, sẽ có bao nhiêu đàn ông muốn
theo đuổi chứ.
Được?! Cô lại có thể đồng ý dễ như thế. Nhìn anh
bộ giống người giỏi việc làm mai, bắc cầu cho người khác lắm hay sao?
Hơi thở Kiều Cẩm vững vàng, đôi mắt sâu khóa chặt trên người cô, trên
mặt cô lu