
hông nói lý lẽ nhanh chóng nắm lấy được mà.
Sau khi hạ quyết tâm, rốt cuộc anh cũng đủ tự tin, chuẩn xác nhét bàn tay hơi lạnh của cô vào lòng bàn tay mình.
"Anh....." Như anh dự đoán, cô lui về phía sau, theo phản xạ muốn né tránh.
Anh nắm chặt tay cô, không cho cô cơ hội, lại còn giả bộ xem như không có
việc gì, tự tìm cho mình một cái cớ không chê vào đâu được, "Phải qua
đường."
"Ưm, nhưng mà...." Nghe vậy, cô ngẩng đầu nhìn ngã tư
trước mặt, hai bên đường vắng tanh không một bóng xe, đèn xanh đang phát sáng chói mắt. Băng qua con đường này khó lắm sao? Có cần phải dắt tay
như học sinh tiểu học để đảm bảo an toàn hay không?
"Em gái à, cô nói anh trai nắm tay dắt em gái qua đường thì có gì không đúng?" Anh
vừa nói, vừa đạp chân lên vạch đường dành cho người đi bộ, bước chân vô
cùng chậm chạp.
"......" Là vì vậy sao? Chỉ là anh trai chăm sóc em gái mà thôi?
"Cô vì tôi nên mới về trễ như thế, đương nhiên tôi không thể để cô gặp chuyện không may."
"A....." Cô cúi đầu, nhìn xuống dưới chân, những vạch trắng xám đan xen trên lối đi khiến cô hoa mắt, vừa hợp ý lại đặc biệt trong trẻo. Quả nhiên, là
do cô nghĩ nhiều, bảo thủ đến mức gần như buồn cười. Dắt tay mà thôi,
với anh mà nói thì có thể đại biểu cho cái gì cơ chứ.
Phồn Hoa
vẫn mãi hoảng hốt nên không hề phát nhiện, bọn họ đã đi qua giao lộ,
nhưng tay của anh vẫn chưa hề nới ra, cuối cùng thậm chí còn trực tiếp
kéo tay cô nhét vào túi áo của anh.
Chỉ là một động tác rất nhỏ,
Kiều Cẩm cũng phải kiềm chế nhịp tim đập mất tần suất của mình, nghĩ
rằng có phải cứ đem cô giấu đi như thế, ngoại trừ anh ra sẽ không còn ai phát hiện ra được điểm tốt của cô?
Đường xa thế nào cũng có tận
cùng, bất chợt, Phồn Hoa dừng bước, ngửa đầu nhìn khu biệt thự cách đó
không xa, mỉm cười xoay người: "Đưa đến đây là được rồi, làm phiền anh
quá."
Anh giống bị phỏng, hoảng loạn bỏ tay cô ra, ánh mắt xẹt
qua còn đường mòn tối đen phía trước: "Tiễn phật phải tiễn đến Tây
Thiên, trễ thế này, con đường kia cũng rất dài, vẫn nên để tôi đưa đến
tận cửa thì tốt hơn."
"Không cần không cần!" Cô lập tức cự tuyệt, vẻ mặt rất khẩn trương, khẩn trương đến mức không hề chú ý tới việc mãi đến vừa rồi bàn tay của mình vẫn luôn bị người đàn ông trước mặt nắm
chặt: "Đừng..... An ninh ở đây rất tốt, mỗi tối đều có rất nhiều bảo an
tuần tra, không sao đâu, anh mau trở về đi."
"Tùy cô." Con ngươi của anh chợt lạnh, vẻ mặt lạnh lùng, quẳng lại một câu, xoay người rời đi.
Đối với hành vi một lần nữa bài xích không để anh đến gần phạm vi nhà mình
của cô, Kiều Cẩm xem như là vì kiêu ngạo. Nói cho cùng thì cũng là thiên kim nhà giàu, cho dù là tính cách có hiền lành thế nào, thì tính kiêu
ngạo từ tận xương vẫn không mất đi. Là vì cảm thấy anh không xứng sao?
Anh dừng bước, lấy cái móc khóa nằm yên trong túi ra....
Nhìn một lát, lại tràn ra một nụ cười tự giễu đầy lạnh lùng. Cũng đúng thôi,
hàng mặc cả trên vỉa hè sao có thể so với đá quý chân trâu? Ai có thể nghĩ tới một người không bao giờ có chủ kiến như Phồn Hoa cũng
sẽ có lúc quyết tuyệt không chút lưu tình, không phải đã hứa sẽ giúp anh rồi sao, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho thật tốt, ngay đến di động cũng tắt luôn. Lại nhìn về phía Diêu Lam đang ngỡ ngàng ngồi
đối diện anh, không khỏi cười lạnh trong lòng, có phải nên cảm ơn Phồn
Hoa hay không, cảm ơn cô cố ý tạo cơ hội cho hai người?!
"Rốt
cuộc là anh đã làm gì với Phồn Hoa? Cô ấy không giống loại người lỡ hẹn
mà không nói tiếng nào. A...." Nói được một nửa, Diêu Lam đặt cốc nước
trong tay xuống, bỗng nhiên không khống chế được, hét lớn. Cảm giác được ánh mắt tò mò của những người xung quanh trong nhà hàng, cô mới dí dỏm
lè lưỡi, bớt phóng túng lại: "Chắc sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn
đấy chứ?"
"Tốt nhất là thế." Bốn chữ không chút liên quan từ
trong miệng Kiều Cẩm bay ra, mang theo thái độ bàng quang. Ngón tay thon dài đặt lên lưng dao, hờ hững cắt bít tết, chậm rãi đưa vào miệng.
Có lẽ do thấy được động tắc cắn nuốt bít tết đầy căm phẫn của anh, Diêu
Lam ngồi bên cạnh thức thời im miệng, đánh giá anh một lát, cảm thấy
phải đặt sự an toàn của Phồn Hoa lên trên mọi thứ, hùng dũng chất vấn:
"Tạm thời cho em chuyển đề tài một chút, không phải là anh đã ăn sạch cô ấy, rồi không chịu trách nhiệm đấy chứ?"
"Nắm tay cũng cần chịu
trách nhiệm sao?" Anh nhíu mày hỏi lại, vẫn cái vẻ không liên quan đến
tôi như trước. Cô ta cũng đã rộng lượng đến vậy, anh còn phải để ý làm
gì.
"Anh anh anh anh anh! Sao anh lại nắm tay cô ấy!" Diêu Lam lại luống cuống thêm lần nữa, kích động đến mức nói năng lộn xộn.
"Khẩn trương cái gì? Sẽ mang thai sao?" Xì, không phải chỉ là nắm tay thôi
sao? Tốt xấu gì cô ta cũng đã là người trưởng thành, nếu không thích thì có thể từ chối, nhưng rõ ràng là cô thuận theo, thậm chí còn cảm thấy
rất hợp lẽ!
"Ừm, cũng đúng, sẽ không mang thai. Không đúng, Phồn
Hoa cũng không phải là chưa từng nắm tay đàn ông, sao lại trốn tránh anh chứ, nghiêm trọng nhất chính là cô ấy còn trốn cả em!"
"Đinh."
Tiếng dao ch