pacman, rainbows, and roller s
Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322371

Bình chọn: 7.00/10/237 lượt.



"Đây không phải là

tiểu tiết gì, nương, cha yêu nương mà! Chẳng lẽ nương thật sự không biết một

chút nào?"

"Cái gì tình hay

không tình, yêu hay không yêu, căn bản chỉ là rác rưởi!"

"Nương, nương thật

quá đáng, cha yêu nương như vậy, cũng chẳng qua khao khát nương có thể yêu lại

ông một chút, cho ông một chút hạnh phúc bình thường."

"Hạnh phúc bình

thường? Quả nhiên là nam nhân vô dụng mới có cái loại tư tưởng nông cạn

này!"

"Không, không phải

cha vô dụng, ông chính là trời sanh tính đạm bạc, suy nghĩ của cha cũng không

nông cạn, mà là không tham lam."

"Ngươi nghĩ như vậy

thật sao?"

"Phải."

"Vậy ta có thể cam

đoan, khi ngươi lớn lên ngươi sẽ nhận ra là ngươi không làm được chuyện gì vĩ

đại cả, cũng sẽ không có người nào nhớ đến ngươi, sau đó ngươi sẽ hối hận không

kịp!"

"Không, ta tuyệt

không hối hận!"

"...nam nhân vô dụng

nên dạy dỗ ra đứa con cũng vô dụng giống vậy!"

"Lúc ấy, ngoại trừ

nương và ta, không có người nào khác, đối với nương mà nói, đây cũng không phải

chuyện gì to tát, nên quá nửa là bà đã quên chuyện này. Nhưng ta..."

Nàng hít sâu một hơi, vẻ

mặt kiên định.

"Vĩnh viễn đều quên

không được, khi đó ta đã hạ quyết tâm, ta muốn thay thế cha hoàn thành tâm

nguyện của ông, trở thành một thê tử bình thường, được hạnh phúc bình thường!

Có lẽ thỏa mãn dã tâm chính là hạnh phúc của nương, nhưng không thích hợp với

cha, cũng không thích hợp với ta, ta và cha giống nhau, thầm mong muốn một hạnh

phúc bình thường, hơn nữa là tuyệt cũng không hối hận!"

Nói đến đây, nàng đột

nhiên trầm mặc, một hồi lâu mới chậm rãi quay mình lại phía sau, liếc nhanh về

phía Phó Thanh Dương một cái, ánh mắt có vài phần ngượng ngùng.

"Thanh ca, ta muốn

nói, ta thực may mắn có thể gả cho chàng, trải qua tám, chín tháng nay ta được

làm một thê tử bình thường, cùng chàng trải qua một cuộc sống vợ chồng bình

thường; mà Thanh ca chàng, bằng sự săn sóc không hề tầm thường chút nào, đã

khiến ta nếm được tư vị hạnh phúc, thế là ta biết, ta đã thay thế cha hoàn

thành tâm nguyện của ông, được làm một thê tử bình thường, được hạnh phúc bình

thường. Sau đó..."

Nàng thoáng chần chờ một

chút.

"Ta nghĩ, trước nay

ta luôn luôn lo lắng có thể hoàn thành tâm nguyện của cha hay không? Nhưng hiện

tại, cuối cùng ta có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, tâm nguyện của cha, cuối

cùng ta cũng đã hoàn thành thay ông, sau này ta hẳn không cần chịu áp lực nữa,

có thể tự buông tha cho chính mình, tùy tâm sở dục vui vẻ, tùy tâm sở dục cười

nói? Cho nên...cho nên..."

Cho nên nàng liền biến

thành tiểu hài tử?

Cũng như lần trước, lão

bà nói hết nửa ngày, một tràng dài như vậy, tuy hắn vẫn chăm chú lắng nghe như

lúc trước, nhưng vẫn như cũ có nghe mà không có hiểu, vậy cuối cùng là sao?

Phó Thanh Dương mãnh liệt

gãi đầu, làm những sợi tóc được chải suôn cẩn thận rối bời lên.

Được rồi, được rồi! Hắn

là nam nhân khoan hồng độ lượng, dễ dàng tha thứ thê tử là trách nhiệm của

trượng phu, lão nương hắn đã lập đi lập lại mấy trăm lần, nếu nàng thích thế

nào thì cứ làm thế nấy đi!

Muốn làm tiểu hài tử?

Được, không thành vấn đề,

chỉ cần ở trên giường nàng là nữ nhân thì được rồi!

"Nàng muốn đi xem

Nhạc Dương lầu hả? Vậy chúng ta đi đi!"

Lại thêm vào một câu...

"Ờ, nếu nàng muốn ăn

mứt quả ghim thành xâu, cứ nói với ta, ta sẽ mua cho nàng!"

Lại một lần nữa, chỉ một

câu thôi đã khiến nàng vừa muốn cười vừa muốn khóc, Lâu Thấm Du cắn chặt môi

dưới, không biết nên cười hay nên khóc.

Vẫn như vậy, hắn luôn ôn

nhu săn sóc nàng, rõ ràng không hiểu nhưng hắn vẫn dễ dàng bỏ qua hết, chấp

nhận nàng.

Cho dù hắn hoang mang,

hắn không cho là đúng, nhưng bởi vì nàng là thê tử của hắn, hắn tự hào hắn thân

là nam nhân, thân là trượng phu nên dễ dàng bao dung tất cả đối với nàng.

Có được một trượng phu

như vậy, nàng có thể nào không hạnh phúc?

Cho dù hắn đem nàng

"dẫm nát dưới lòng bàn chân", nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc!

Khi bàn tay to của Phó

Thanh Dương siết lấy thắt lưng lão bà của hắn muốn đỡ nàng lên lưng con Bạch

Yên thì nàng lại cự tuyệt nắm chặt tay hắn.

"Lại chuyện gì

nữa?" Hắn nghi hoặc hỏi.

Hai gò má đỏ bừng lên như

hai đóa hồng, Lâu Thấm Du nhẹ rũ mắt xuống, nỉ non, "Thanh ca, ta...ờ, ta

có chút mệt mỏi, có thể...có thể cưỡi chung một con ngựa với chàng được

không?"

Vừa nghe nàng nói xong,

hai hàng chân mày của Phó Thanh Dương tụ lại một chỗ, "Thật là, ta không

phải đã nói rồi hay sao? Muốn xem núi hay xem nước chảy từ trên núi xuống, có

thể ở lại thêm vài ngày, đừng cố sức để rồi mệt mỏi như vậy, xương cốt thân

mình của nữ nhân đâu có so được với nam nhân, mẹ ta nói, nếu nam nhân mạnh như

trâu thì nữ nhân chính là một con mèo nhỏ yếu đuối a, không thể để quá

sức!"

Miệng thì tức giận quở

trách, tay lại càng cẩn thận đỡ nàng lên lưng con Mặc Dạ, lại đem dây cương của

Bạch Yên cột vào Mặc Dạ, sau đó nhảy lên ngồi phía sau Lâu Thấm Du, để nàng dựa

vào trên người hắn.

"Được rồi, nếu mệt

mỏi cứ dựa vào ta mà ngủ một chút đi! Khi nào đến ta sẽ kêu nàng."

Thế là bọn họ lại