
a
ở đâu rồi!
"Ở đây nè! Tam
ca." Phương Anh đã sớm đến, đang nhìn Lâu Thấm Du đứng một bên tò mò.
"Vị này chính là Tam tẩu phải không?" Vị tẩu tử này trông đoan trang
hào phóng, giống một tiểu thư khuê các, thật đúng là ngoài dự đoán của mọi
người!
Còn tưởng Phó Thanh Dương
sẽ lấy một người hùng hùng hổ hổ như hắn, mỗi ngày chiến đấu một trăm chiêu rồi
mới tính tiếp!
"A! Đúng rồi, thiếu
chút nữa đã quên!" Phó Thanh Dương một tay kéo Lâu Thấm Du ra đằng trước.
"Đến đây, ra mắt tam tẩu của các ngươi đi, nàng tên là Lâu Thấm Du!"
"Tam tẩu."
Phương Anh và Trụy nhi đồng thanh gọi.
"Chào mọi
người" Lâu Thấm Du tự nhiên hào phóng thủ lễ.
"Hai người chắc là
mệt mỏi rồi? Vào trong đã rồi nói tiếp!" Phương Anh nói.
Thế là mọi người cùng
tiến vào đại sảnh, sau khi hạ nhân dâng trà nóng xong, mọi người lúc này mới
bắt đầu rôm rả hỏi thăm tình hình gần đây.
"Tam ca, ở nhà có
biết chưa?" Trụy nhi khẩn trương hỏi.
"Đã báo rồi."
Phó Thanh Dương nhấp một ngụm trà nóng. "Nhưng ta tạm thời vẫn không thể
mang tam tẩu ngươi về nhà, bởi vì ta đã đáp ứng nhạc mẫu, ở lại Lâu gia hai
năm."
"Hai năm?" Trụy
nhi và Phương Anh liếc nhau một cái cười lén.
Ở nhà cũng chẳng ai có
tính nhẫn nại mà chờ tới hai năm đâu, chỉ sợ vừa biết tin là người này nối tiếp
người kia chuồn êm xuất môn đến đây rồi.
"Cuối cùng tam ca
cũng cạo râu rồi" Phương Anh cười nói. "thấy có nhẹ nhàng khoan khoái
hơn không?"
Tuy rằng đã gặp qua bộ
dáng râu ria xồm xoàm của Phó Thanh Dương, nhưng chỉ cần nghe danh tiếng Nộ
Diêm La cũng đã đoán ra được diện mạo của hắn. Cho nên lúc này mới gặp bộ dáng
tuấn mỹ của Phó Thanh Dương cũng không quá mức kinh ngạc.
"Nhẹ nhàng khoan
khoái cái rắm!" Nói đến đây, Phó Thanh Dương liền một bụng tức giận vô
cùng. "Ta lại không thiếu mắt thiếu mũi, nhưng trên đường đi hễ gặp phải
nữ tử nào cũng làm như bị quỷ ám nhìn ta chằm chằm, dù gì đi nữa, bộ dạng ta
cũng đâu có tệ đến vậy? Hẳn là không a, rất nhiều người đều nói bộ dạng cha ta
rất dễ nhìn mà!"
Đâu chỉ dễ nhìn, mà là
tuấn mỹ đến độ khiến người người oán trách a!
Phương Anh và Trụy nhi
nhịn không được lại liếc mắt nhìn nhau dò xét một cái, vừa cười vừa nói.
"Tam ca cũng rất dễ nhìn nha!"
"Vậy sao bọn nữ nhân
kia đều nhìn ta chằm chằm như vậy?" Phó Thanh Dương giương mắt lên hoài
nghi, không tin lắm.
"Thì bởi vì tam ca
đẹp quá thôi!" Đẹp người ta mới nhìn, chứ xấu ai mà thèm nhìn!
"Đẹp cũng không thể
nhìn chằm chằm như vậy a! Thật là, hai con mắt hau háu làm như muốn ăn tươi
nuốt sống ta vậy!" Phó Thanh Dương không cho là đúng căm giận nói.
"Nói cho các ngươi biết, nữ nhân mà nhìn chằm chằm nam nhân thật sự là
không ra thể thống gì!"
Bởi vì hắn quá đẹp, đẹp
đến mức làm cho nữ nhân không còn ra thể thống!
Xem ra Phó Thanh Dương để
râu đã lâu lắm rồi, căn bản hắn không rõ bộ dạng chính mình đẹp tới cỡ nào, rõ
ràng người "sai" là hắn, còn đổ thừa lỗi cho nữ nhân nữa!
Nam nhân là vậy, cho dù
có ngàn sai vạn sai, nhưng tất cả đều là lỗi của người khác, mà tuyệt không phải
lỗi của bản thân hắn!
"Dạ phải, dạ
phải..." Phương anh cố gắng làm mặt nghiêm túc lại. "Không nói chuyện
đó nữa, chỉ nói riêng chuyến này Tam ca đến đây là đã thật sự phải cám ơn rất
nhiều."
"Đúng, nên cảm
tạ." Phó Thanh Dương việc nhân đức không nhường ai gật gật đầu thật mạnh.
"Ta thật ra đó giờ chỉ cho Mặc Dạ lai giống với Bạch Yên thôi, nhưng vì
ngươi là muội phu của ta nên ta mới giúp ngươi! Nhưng chỉ một lần này thôi,
không có ngoại lệ nữa đâu à!"
Phương Anh suy nghĩ một
lát. "Nếu vậy, chi bằng Tam ca cho ta một con tiểu mã con của Mặc Dạ và
Bạch Yên đi!"
"Cũng được!"
Phó Thanh Dương khẳng khái đồng ý. "Ngươi muốn con đực hay con cái?"
"Sao cũng được, ta
muốn một con ngựa tốt có thể theo giúp ta chinh chiến sa trường, làm phiền tam
ca chọn giúp ta đi!"
"Được!" Phó
Thanh Dương không nói hai lời hứa ngay. "Ta sẽ giúp ngươi chọn một con
thích hợp nhất với ngươi, nhưng phải sau hai năm nữa, có chờ nổi không?"
"Không thành vấn
đề!"
"Được, quyết định
vậy đi!"
Tả nhìn một người, hữu
nhìn một người, mắt thấy bọn hắn nói có hai ba câu đã xong chuyện này, Trụy nhi
không khỏi kích động đứng dậy.
"Nè, nè...khoan đã,
các ngươi nói vậy...Tam ca ngươi không thể ở lại đây sao?"
"Ai nói?" Phó
Thanh Dương thở dài một hơi. "Ta tới đây còn có chuyện phải nhờ Trụy nhi giúp
đó!"
"Chuyện gì vậy? Tam
ca nói ngay đi." Trụy nhi vội hỏi.
"Không phải là vì
tam tẩu của ngươi sao! Tay nghề trù nghệ của nàng thật đúng là..." lại lắc
đầu, lại thở dài, thật sự rất đáng buồn, nói không nên lời. "Ta cũng không
muốn nửa đời sau đều không được ăn thức ăn ngon a, cho nên ngươi dạy nàng ấy
đi!"
Thảm dữ vậy sao?
Trụy nhi che miệng bật
cười. "Được, chỉ cần Tam ca đồng ý lưu lại, cái gì cũng được hết! Kỳ thật
nói đến trù nghệ, tiểu nghiên mực tỷ tỷ cũng giỏi như ta vậy, nhưng tỷ ấy không
hé miệng một lời thì làm sao dạy người khác được, vậy cứ để ta! Chỉ cần tam tẩu
không chê."
Chê?
Nàng mới thực đáng hổ
thẹn a!
Lâu Thấm Du đỏ mặt.
"Vậy