
phiền muội muội."
"Trù nghệ của Trụy
nhi rất tốt, nàng phải học cho kỹ!" Phó Thanh Dương nghiêm mặt dặn dò.
"Dạ, Thanh ca."
Lâu Thấm Du phục tùng đồng ý, cái gì nên học, nàng nhất định sẽ học cho tốt.
Hai vợ chồng bên này nề
nếp người tới người lui, nghiêm túc vô cùng; còn hai vợ chồng bên kia lại bày
ra hai bộ mặt quái dị vô cùng.
Thân ca?!
Hai chữ này nghe vào tai
mập mờ thế nào ấy, Phương anh và Trụy nhi không hẹn mà cùng á lên một chút, sau
đó biểu tình quái dị nhìn nhau, lông mi nhấp nháy, khóe miệng run rẩy.
Có nghe lầm hay không,
phải...thân ca hay không?
Hình như vậy.
Thật là... thân ca kia
sao?
Hẳn vậy.
Nhưng tam ca chịu để tam
tẩu gọi hắn là...thân ca?
Không thấy hắn phản đối!
Vậy...bọn ta có cười được
hay không?
Không biết.
Có thể bị giết hay không?
Có thể.
Ở bên kia hai người mặt
mày còn đang vặn vẹo bận "thảo luận" nhịn không được bật cười, bên
này mặt mày Phó Thanh Dương đã đen sì đầy vẻ cảnh cáo.
"Không cho
phép!"
"...Dạ"
"Cũng không cho
nhếch miệng lên!"
"...Dạ"
"Không. Được. Làm.
Ra. Bộ. Dạng. Đó!"
Ngay cả lén nghẹn cười
trong bụng cũng không được nữa?
Quên đi, chết thì chết!
Dù sao hắn đã dọa giết một lần rồi, giờ có dọa giết thêm một lần nữa cũng không
sao, cùng lắm thì dọa riết thành thói quen thôi!
"Hahaha..."
"Phương Anh, ta giết
ngươi!"
※※※
Trù nghệ không cao bởi vì
không ai dạy, tuy rằng có hỏi qua đầu bếp nữ, nhưng đầu bếp nữ lại không có gan
"dạy" chủ tử, nên Lâu Thấm Du vẫn chỉ có thể tự mình mày mò.
Dù bản thân nàng cũng
biết mình làm đồ ăn hương vị không ngon, hỏa hậu không thích hợp, nêm nếm không
vừa, ngay cả trang trí trình bày cũng không quá ti mỉ, nhưng không biết rốt
cuộc vấn đề nằm ở đâu, dù sao nàng cũng không phải đặc biệt khéo tay bẩm sinh,
không thể tự mình làm được tất cả.
Nhưng hôm nay có Trụy nhi
dốc túi truyền thụ trù nghệ, nàng cũng thật sự hạ quyết tâm khổ công học lấy,
mặc dù thời gian chỉ có một tháng ngắn ngủi, nhưng chỉ cần có thể lĩnh ngộ bí
quyết rồi tự làm cũng không khó gì.
"Không tệ, không
tệ!"
Phó Thanh Dương hài lòng
vừa thở dài vừa há miệng to ra mà ăn, không nhìn đến vẻ mặt không được vui mấy
của Lâu Thấm Du.
"Tam tẩu rất thông
minh, chỉ một chút đã hiểu liền, học rất nhanh!" Trụy nhi ra sức tán tụng
tam tẩu. Nàng thích tam tẩu này, tính tình ôn hòa, hiền hậu, không sợ cực khổ.
Ấn tượng gặp ban đầu,
nàng còn tưởng tam tẩu là loại thiên kim tiểu thư chỉ biết cơm đến thì há miệng
ăn, trà đến tay thì bưng lên uống chứ!
"Ngày mai muốn đi
sao?" Phương Anh hỏi.
"Ừ."
"Trực tiếp quay về
nhà của tam tẩu?"
"Việc này..."
Dừng đũa lại, Phó Thanh Dương nhìn nhìn Lâu Thấm Du như đang suy nghĩ lo lắng
gì đó. "Lão bà của ta ít ra khỏi nhà, ta nghĩ, thừa dịp này mang nàng đi
xem đi dạo khắp nơi, nếu không sau này nàng mang thai thì không đi đâu được
hết!"
Hắn vừa nói xong, Phương
Anh lập tức để ý thấy Lâu Thấm Du vẻ mặt vui sướng cảm động nở rộ nụ cười, sau
đó nàng chăm chú nhìn Phó Thanh Dương bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Xem ra Tam ca thô mãng là
vậy, nhưng trong sự thô mãng có tinh tế quan tâm làm cảm động phương tâm của
tam tẩu a!
"Vậy tính đi đâu
trước?"
"Theo đường cái tới
Nam Dương trước! Thay Nhị tẩu thăm đại ca và hai muội muội của tẩu ấy trước,
trở lên Liêu Đông xem Mã thị trên đó, nếu dư thời gian thì sẽ ra quan ngoại một
chút, sau đó quay về Vô Tích thay đại tẩu thăm người nhà của tẩu ấy, còn có
tiểu nghiên mực và muội phu ở Kim Lăng nữa, sau đó sẽ quay về Nam Xương, ta
nghĩ như vậy chắc đủ rồi, phải không lão bà?"
"Đủ, đủ!" Lâu
Thấm Du không ngừng gật đầu, vui vẻ không thôi. "Thanh ca, đủ rồi!"
Hắn thật tình muốn dẫn nàng đi xem nơi nơi, không phải tùy tiện nói cho có đâu!
Lại thân ca!
Khóe môi Phương Anh vừa
mới cong lên, ánh mắt của Phó Thanh Dương cũng đã hung hăng trừng tới, hắn vội
vàng mím khóe môi lại.
"Khục khục, vậy có
thể phiền tam ca tiện đường giúp ta tặng đồ lên kinh thành hay không?"
"Không thành vấn
đề."
Sáng ngày hôm sau, Trụy
nhi hai mắt đẫm lệ đưa tiễn Phó Thanh Dương mang theo lão bà rời đi về hướng
Nam Dương.
Từ Côn Minh đến Nam Dương
đi gần một tháng mới đến, không phải do cước trình chậm, cũng không phải do mệt
mỏi, mà là mỗi khi đến một chỗ sơn thanh thủy tú, Lâu Thấm Du nhịn không được
dừng lại tinh tế ngắm nhìn thưởng thức; Phó Thanh Dương cũng không thúc giục
nàng, tùy ý nàng xem đến khi thỏa mãn mới thôi, thậm chí...
"Xem đã chưa?"
"Ờ..."
"Còn chưa xem đã?
Vậy ở lại xem tiếp cũng được!"
Hơn nữa hắn cũng không
thúc giục hay giận dỗi nàng vì những cảnh sắc này hắn đã sớm xem nhiều lần đến
chán, hắn chỉ tránh đi làm chuyện hắn muốn làm, bất kể nàng xem bao lâu, hắn
cũng chỉ ở bên cạnh bảo vệ, hoặc là nằm xuống ngay tại chỗ đánh một giấc, hoặc
là xuống nước tắm một trận cho thống khoái, tóm lại, hắn tuyệt không bỏ nàng
lại một mình.
Bởi vì nàng là thê tử của
hắn, hắn phải bảo vệ nàng.
Có lẽ hắn đã quên là nàng
xuất thân từ Lục Ánh sơn trang, tuy không hành tẩu trên giang hồ, nhưng cũng
giống như ba tỷ muội