
hai ngày nữa sẽ đến."
Lâu Nguyệt Lan cau mày
lại, buông gói thuốc trên tay xuống.
Hai ngày thì hai ngày, dù
sao Lâu Thấm Du cũng chỉ ở phía sau trang, nghe bọn hạ nhân nói, tên Đại hồ tử
kia trông nom lão bà rất cẩn thận, không cho phép Lâu Thấm Du ra khỏi cửa quá
ba thước, Lâu Thấm Du như cá chậu chim lồng, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Thật đáng đời, tự tìm
khổ!
Nghĩ vậy, Lâu Nguyệt Lan
nhịn không được nở nụ cười kiểu vui sướng khi người khác gặp họa, ai ngờ cười
chưa được đến hai tiếng, đã thấy con chim bị giam trong lồng kia bất ngờ bay
đến trước mặt nàng, không khỏi thất thanh kêu to.
"Thấm Du,
ngươi...ngươi sao lại đến đây?"
"Ta đến tìm nương,
nương đâu? Nghe nói nàng và đại tỷ, tiểu muội xuất môn phải không?"
Chưa kịp trả lời đã nhìn
thấy Phó Thanh Dương xuất hiện sát phía sau Lâu Thấm Du, Lâu Nguyệt Lan liền
lập tức như hóa thành một pho tượng đất, mắt trợn trừng, ngừng hô hấp, không
khác gì bị ma quỷ hù mà chết đứng, chỉ thiếu nước không thẳng tắp ngã xuống đất
thôi.
Lâu Thấm Du thực có thể
thông cảm cho nàng ấy, không riêng gì nàng ấy, trên đường vào trang này hễ gặp
phải mỗi một nữ nhân nào, từ nha hoàn trẻ tuổi cho đến bà lão già ngắt ngư, ai
cũng chỉ vô tình liếc mắt nhìn Phó Thanh Dương một cái thôi là lập tức hóa
thành cọc gỗ liền, trăm người không sai một, thật còn linh hơn so với thần
tiên.
Không thể trách các nàng
ấy, muốn trách chỉ có thể trách phu quân của nàng, tự nhiên lại tuấn mỹ như thế
để làm gì?
"Nếu nương các nàng
đã xuất môn, vậy nói với nhị tỷ cũng vậy. Thanh ca..." Nàng quay đầu thản
nhiên cười với Phó Thanh Dương. "Hắn muốn dẫn ta xuất môn đi làm tí việc,
phiền nhị tỷ chuyển lời cho nương giùm một tiếng."
Xuất môn?!
Lâu Nguyệt Lan cả kinh,
cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, nhưng hai mắt vẫn không thể dứt ra khỏi
khuôn mặt tuấn mỹ siêu cấp quá mức kia của Phó Thanh Dương.
Thật khó tin, đây chính
là cái thứ lôi thôi lốc thốc chỉ biết tuân lệnh người khác mà không dám cãi lại
Đại hồ tử đây ư?
"Ai cho ngươi xuất
môn?"
Mắt thấy Lâu Nguyệt Lan
rõ ràng là đang nói chuyện với nàng mà đầu vẫn ngoáy về phía Phó Thanh Dương
không hề quay lại, hai mắt mở to nhìn chầm chập ngắm nghía Phó Thanh Dương, Lâu
Thấm Du thú vị nhìn xem, thiếu chút nữa không thể nén nổi phải phì cười ra
miệng.
"Sao ta không thể
xuất môn được?"
Lâu Nguyệt Lan cũng biết
bộ dáng của chính mình rất khó coi, rất mất mặt, cho nên sau khi phục hồi tinh
thần lại, cũng cố gắng hết sức dời tầm mắt đang nhìn lom lom vào mặt Phó Thanh
Dương ra...
Đáng giận a, thật là đáng
giận, nàng đã vận hết toàn bộ khí lực toàn thân rồi, tại sao vẫn không thu hồi
ánh mắt lại được?
"Không phải các
ngươi đã đáp ứng sẽ ở lại Lục Ánh sơn trang hai năm sao?"
"Nhưng người trong
trang này, kể cả nhị tỷ ngươi, ai lại không từng xuất môn ? Một khi đã như vậy,
bọn ta xuất môn thì có gì là không đúng? Bọn ta cũng không phải ra đi mà không
trở lại, chờ Thanh ca xong việc, chúng ta sẽ trở lại, tại sao lại không
được?"
Lâu Nguyệt Lan ấp úng cãi
chày cãi cối, "Ta nói, nếu hắn muốn đi làm chuyện của hắn, ngươi đi theo
để làm gì?"
Lâu Thấm Du bất giác lại
nở một nụ cười nhẹ. "Tại ta nói ta chưa từng ra khỏi nhà, nên Thanh ca mới
nói lần này thuận tiện mang ta xuất môn dạo một chút."
Việc này phải làm sao?
Nhân vật chính bỏ đi, tiết mục nàng thiết kế này sao mà diễn được?
Tình thế cấp bách, nhất
thời Lâu Nguyệt Lan bật thốt lên: "Không được!"
"Ngươi là ai mà nói
không được?" im lặng nghe nãy giờ, cuối cùng Phó Thanh Dương mất kiên nhẫn
bắt đầu phát tác. "Muội muội của ngươi đã gả cho ta, là người của ta, lão
bà của Phó Thanh Dương ta thì ta tự trông nom, không cần bọn người Lâu gia các
ngươi trông nom, nói được hay không cũng là do ta, không phải ngươi, ngươi làm
ơn rõ ràng một chút!"
"Nhưng...nhưng..."
"Còn nữa, ta rất
chán ghét khi ngươi cứ lom lom ngắm nghía ta, chỉ có lão bà của ta mới có thể
ngắm ta, ngươi không thể được!"
Lâu Nguyệt Lan vừa ngượng
ngùng vừa phẫn nộ đỏ mặt lên, nàng đã rất cố gắng điều khiển đôi mắt của mình
rồi, nhưng mà...nhưng mà...
"Ta...ta..."
Chính là thu hồi ánh mắt lại không được nha!
"Trước khi thành
thân, bọn ta có nói là sẽ ở lại Lục Ánh sơn trang hai năm, cho nên không phải
bọn ta đã ở lại đây hay sao? Nhưng bọn ta cũng không có hứa là không được rời
khỏi nơi đây nửa bước à!" Phó Thanh Dương nhắc nhở nàng. "Có việc cần
làm thì tự nhiên phải xuất môn; làm xong việc thì bọn ta sẽ trở lại, rốt cuộc
ngươi phản đối cái gì?"
"Nhưng...nhưng..."
nghĩ hoài mà nghĩ không ra lý do, Lâu Nguyệt Lan lại bắt đầu "nhưng"
một hồi.
"Trứng của ai nấy
trông, tóm lại, bọn ta chỉ đến thông báo một tiếng mà thôi, giờ nói xong rồi,
bọn ta đi đây!" Dứt lời, Phó Thanh Dương choàng vai Lâu Thấm Du xoay người
lại bước đi. "Đi thôi, lão bà!"
"Dạ, Thanh ca."
Lâu Thấm Du thuận theo ý phu quân quay người đi theo.
Lâu Nguyệt Lan vừa tức
vừa vội, lập tức nhấc tay lên muốn thi triển võ công dùng sức mạnh ngăn bọn họ
lại, ai ngờ lúc này lại có hạ