
ân của mình.
"Bởi vì..."
Không giấu diếm chút nào,
nàng đem chuyện cũ bi thương đã từng kể qua cho Vũ Văn Tĩnh Nhân nghe, từng
chuyện từng chuyện kể hết cho phu quân của
nàng.
Để tránh lặp lại vết xe
đổ của phụ thân, làm một đôi phu thê bất đồng như cha mẹ của nàng, nàng nhất
định làm một thê tử không giống nương, những chuyện không nên không phải mà
nương đã làm, nàng tuyệt đối sẽ không làm; những chuyện nương nên làm, phải
làm, nàng sẽ dốc hết toàn lực ra làm.
Năm đó, cho dù cha mở miệng
hỏi, nương cũng không giải thích với cha bất cứ chuyện gì, bởi vì nương không
tin cha.
Cho nên, nàng phải làm
một thê tử tuyệt không giấu diếm trượng phu một chút gì, dù sao cũng sẽ ở chung
với nhau cả đời, ít nhất cũng phải tin tưởng, thẳng thắn, thành khẩn với nhau,
nếu không giữa phu thê sao có thể nảy sinh tình cảm?
Tuy hắn không nhất thiết
là hiểu hết những lời nàng nói.
"...Nương luôn mang
cả tên lẫn họ phụ thân ra gọi không có chút thân tình nào, chỉ có sự khinh bỉ
và khinh miệt của nương đối với cha, tuy cha là trượng phu do chính bản thân
nương lựa chọn, nhưng nương khinh thường nam nhân, cũng không tin nam nhân, cho
dù là trượng phu của mình, ta...không muốn giống như nương..."
Dĩ vãng như vậy, mỗi lần
nhắc tới chuyện của cha mình, nàng luôn không kềm chế nổi tâm tình đau thương,
mỗi câu mỗi chữ đều gằn từng tiếng như nỗi đau vĩnh viễn khắc trong lòng.
Cả đời nàng đều không thể
quên được, gương mặt tràn ngập bi thương u sầu uất ức kia của phụ thân.
Phó Thanh Dương lẳng
lặng, chăm chú lắng nghe, mãi cho đến khi nàng nói xong, đôi mắt hắn vẫn hoang
mang như cũ, mặc dù nói cho cùng nàng ra vẻ rất bi thảm, nước mắt nước mũi
thiếu điều suýt chút nữa rơi cả ra, nhưng hắn nghe xong nửa ngày cũng không
hiểu vì sao nàng cự tuyệt gọi thẳng tên của hắn?
Vậy thì tên người ta đặt
ra để làm gì, không phải để kêu hay sao?
Hắn cũng mặc kệ là khinh
bỉ hay là khinh miệt, là phẫn nộ hay là vui vẻ, gọi tên người khác chẳng qua là
để người ta biết có người đang gọi hắn mà thôi, nghĩ nhiều như vậy để làm chi?
Thật là, nữ nhân đúng là
nữ nhân, thích tính toán chi li!
Thôi quên đi, hắn là nam
nhân khoan hồng độ lượng, lão nương nói trách nhiệm của trượng phu là phải dễ
dàng tha thứ cho thê tử, nàng muốn kêu thế nào thì mặc nàng kêu thế nấy đi!
Thế là, hắn lại quay đầu
đi tiếp tục ăn. "Tùy nàng muốn kêu gì cũng được, dù sao sớm muộn gì cũng
sẽ quen đi!"
Nghe vậy, hốc mắt Lâu
Thấm Du nhất thời lặng lẽ ươn ướt lệ.
Nàng nhìn ra được, vị phu
quân này tuyệt không hiểu những gì nàng nói, thậm chí hắn cũng không cho là
đúng, nhưng hắn nghe được trong giọng nói của nàng hàm chứa đau xót, cho nên
hắn nhượng bộ.
Nam nhân này có lẽ không
thể cùng nàng thổ lộ tâm sự, ý hợp tâm đầu, nhưng hắn là một nam nhân rất biết
nhường nhịn.
"Thanh ca."
Thân ca?
Thịt nơi hai gò má của
Phó Thanh Dương vặn vẹo nghiêm trọng. "Hả?" Lão cha chết tiệt, tại
sao lại đặt cho hắn cái tên này!
"Chàng có thể giúp
ta một việc này được không?"
"Việc gì?"
"Sau này, nếu ta lại
chăm chăm ngắm nhìn chàng, vậy xin Thanh ca lập tức nhắc nhở ta một chút."
"Sao?" Phó Thanh
Dương giật mình, nửa người như muốn đổ sang một bên, nghi ngờ suy nghĩ một hồi
rồi bừng tỉnh đại ngộ, "Ta hiểu rồi, nữ nhân ngắm nhìn nam nhân thật không
ra thể thống gì, nhưng..." lại hoang mang trừng mắt nhìn. "Ta là phu
quân của nàng, lão bà ngắm phu quân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, việc này
đâu có gì không hợp với thể thống đâu?"
Lâu Thấm Du thở dài một
hơi. "Cho dù là vậy, thê tử luôn chăm chăm ngắm nhìn phu quân cũng không
được tốt lắm đâu?"
Nàng ngắm nhìn hắn, hắn
cũng đâu có mất đi miếng thịt nào, có gì là không tốt?
Phó Thanh Dương vẫn vô
cùng hoang mang. "Tại sao?"
"Cái
này...ta..." Lâu Thấm Du bắt đầu cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
"À, luôn luôn chăm chăm ngắm nhìn phu quân, cái đó...vậy..."
Phó Thanh Dương nhẫn nại
chăm chú nhìn nàng, kiên nhẫn chờ câu trả lời của nàng, mà nàng lại cứ
"vậy" cả buổi, "vậy" không ra được nửa câu tiếp theo, rốt
cuộc là "vậy" cái gì? Hắn đành phải nhăn mày lại, tự suy nghĩ, hơn
nửa khắc đồng hồ, hắn mãnh liệt đập tay lên đùi một cái chát, cuối cùng cũng đã
nghĩ thông suốt.
"Ta biết rồi, luôn
ngắm nghía ta mà không làm việc khác được, có phải không!"
"......" không
biết nói gì.
"Nhưng ta vẫn không
rõ, tại sao nàng cứ ngắm nhìn ta mãi?"
"......" hoàn
toàn không biết nói gì.
※※※
Trước đây, trong toàn bộ
người ở Lục Ánh sơn trang, Lâu Thấm Du dám nói mình là người đầu tiên rời
giường, bởi vì nàng thích dậy sớm, thích xem ánh rạng đông nhen nhúm nơi đường
chân trời, đó là cảnh đẹp nhất mà nàng đã từng ngắm.
Nhưng ngày đầu tiên sau
khi thành thân, nàng mới hiểu được, nàng thức dậy còn chưa đủ sớm.
"Dậy đi nữ nhân,
trời đã sáng quắc rồi mà nàng còn chưa chịu dậy nữa!"
Lâu Thấm Du cả kinh tỉnh
dậy, từ sau khi trưởng thành đây là lần đầu tiên nàng bị người khác đánh thức
dậy vào lúc sáng sớm, nàng thật kinh hãi, tập trung nhìn lại, thì ra là vị tân
phu quân của mình đ