XtGem Forum catalog
Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322170

Bình chọn: 7.5.00/10/217 lượt.

i, mà hắn kháng nghị lại.

Nhưng hắn kháng nghị cũng

có lý, nếu có người cả đời đều gả không được, chẳng lẽ bắt hắn ở lại trong

trang chờ cả đời hay sao?

"Ngươi..."

Đôi mắt đẹp của Lâu Tuyết

Du giận dữ trừng lên, đang muốn chửi hắn đến trời sụp đất nứt mới thôi, ai ngờ

vừa mới phun ra vài chữ, miệng nàng đã bị Lâu Nguyệt Lan bụm lại. Lục Phù Dung

còn trừng trừng liếc liếc cảnh cáo nàng, sau khi xác định nàng đã bị khống chế

mới thản nhiên quay lại đối mặt với Đại hồ tử, trên mặt nở nụ cười tươi rói đầy

tự tin, gục gặc đầu nói "Ngươi nói có lý, ta cũng như ngươi đã suy nghĩ

đến chuyện này rồi".

"Ta nghĩ, Tuyết Du

là muội muội, sau hai năm gả nàng đi cũng là chuyện bình thường phải không?"

Cái gì gọi là "sau

hai năm", đây thực sự là một thói quen dùng từ mập mờ không rõ ràng, sau

hai năm ai biết là mấy năm mới gả được, cũng giống như nói "sau vài

năm", có thể là một năm, hai năm, cũng có thể là ba năm, bốn năm, thậm chí

là năm năm, sáu năm, tóm lại, loại từ ngữ này không thể dựa theo chữ nghĩa bình

thường mà định nghĩa chính xác được.

Nhưng mà, bà luôn có thói

quen dùng từ luôn luôn mập mờ không rõ ràng, không thể dựa trên chữ nghĩa mà

phân biệt được như vậy.

"Hai năm?" Đại

hồ tử suy nghĩ một chút. "Được, vậy thì hai năm, sau hai năm, cho dù muội

muội của nàng không gả đi được cũng sẽ không được cản trở chuyện của bọn

ta!"

Cái gì? Hai năm? Ai nói

hai năm.

Chính bà nói chứ ai!

Lục Phù Dung ngẩn ngơ.

"Khoan đã, khoan đã, không phải ta nói hai năm, ta là nói..."

"Còn nàng

kia..." Không để cho bà có cơ hội sửa lại lời nói, cánh tay của Đại hồ tử

chuyển động, cứ thế lại chỉ vào Lâu Nguyệt Sương. "Theo ta được biết,

trưởng nữ của Lục Ánh sơn trang không gả đi, nàng ta không phải là muốn kén rể

hay sao?"

Đáng giận, hắn cũng không

phải người trong giang hồ, sao hắn biết?

"À...Phải."

"Vậy cho dù ta đây

đợi đến chết cũng không đợi được đến ngày nàng ta gả đi ra ngoài chứ?"

Đáng giận, đáng giận!

"Vậy không tính đến

nàng nữa, được chưa?" Lục Phù Dung nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vậy được." Đại

hồ tử thu tay lại, rồi chuyển hướng "Còn nàng này..." gục gặc đầu,

hắn chăm chú đánh giá Lâu Nguyệt Lan. "Ừm, bộ dạng cũng không tệ, đáng

tiếc tự cao tự đại lại vô cùng ngạo mạn, ánh mắt giả dối, làm người ta thập

phần chán ghét, loại nữ nhân này chỉ sợ cũng chẳng có mấy ai chịu cưới..."

Cái này thật sự quá đáng

à nha!

"Vậy ngươi có thể từ

chối hôn sự này a!" Lục Phù Dung rốt cuộc nhịn không nổi phải lên tiếng.

Ý của bà là hy vọng hắn

có thể "biết khó mà lui", hắn cố tình không rơi vào bẫy của bà, còn

đúng lý hợp tình cãi lại, đáng hận nhất là từng câu từng chữ từng lý do hắn đưa

ra không ai có thể nói hắn sai, trừ phi bà muốn chơi xấu hắn, nhưng cho dù có

muốn thật sự chơi xấu hắn bà cũng không thể ở giờ này khắc này nơi này để mọi

người chứng kiến và cười vào mặt bà.

Bất đắc dĩ, bà đành phải

một lần nữa "nhường nhịn", nhưng đối phương lại thừa cơ mà "ức

hiếp" tiếp, khiến bà không thể nhịn được nữa, quyết định không nhịn nữa.

Cùng lắm thì dời lại, chờ

người kế tiếp xuất hiện ở khúc quanh kia.

Cũng không ngờ, bà nổi

giận, Đại hồ tử lại càng nổi giận hơn so với bà, vừa nghe bà nói, hắn lập tức

bắt đầu thổi râu trợn trừng cặp mắt lên.

"Sao có thể như vậy,

rõ ràng là chính miệng ngươi cầu hôn với ta, ta đã đồng ý rồi, xem đi, ngay cả

sính lễ ngươi cũng đã nhận không phải sao?" Hắn tức giận hất cằm chỉ chỉ

vào hộp gỗ trên tay Lục Phù Dung, đó, chứng cớ ngay tại đó. "Nói cách

khác, hôn sự đã định, nếu hôn sự đã định, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ

mã nan truy, ai cũng không thể đổi ý!"

"Nhưng còn điều kiện

của ta, ngươi không..."

"Ngươi, điều kiện

này của ngươi rõ ràng là mới đề xuất ra sau khi hôn sự đã định, dù gì thì ngươi

cũng muốn đổi ý, tìm một lý do nào đó bức ta từ hôn?"

Thì ra là thế!

Nhất thời vô số ánh mắt

bừng tỉnh đại ngộ khắp bốn phía tập trung trên mặt của Lục Phù Dung, sau đó

những ánh mắt này lại chuyển thành trào phúng, Lục Phù Dung thấy tình thế không

ổn, cuống quít lên tiếng phủ nhận.

"Không phải như vậy,

không phải như vậy, vậy ngươi nói đi! Cuối cùng ngươi muốn như thế nào?"

"Cho ta một cái kỳ

hạn."

"...năm năm."

"Muội muội đã gả ra

ngoài, tỷ tỷ còn phải chờ năm năm mới được gả ra ngoài sao? Ta nghĩ chắc chắn

sẽ gả không được, sau năm năm bọn ta đã già hết rồi, còn ai muốn a? Rõ

ràng..."

"Được, được, được,

vậy giống Tuyết Du đi, hai năm được rồi chứ?"

"Ừ, vậy cũng không

tệ lắm."

Nghe thế, Lâu Thấm Du từ

đầu đến cuối vẫn im lặng không nói gì suýt nữa phì cười thành tiếng.

Thì ra vị hôn phu tương

lai này của nàng nhìn lôi thôi lốc thốc nhưng lại thật quá thông minh! Chẳng

qua tính tình hắn chất phác mà thôi.

"Ta tên là Lâu Thấm

Du, xin hỏi tôn tính đại danh của vị công tử này?"

"Phó Thanh Dương,

sau khi thành thân, ngươi tùy tiện gọi ta cái gì cũng được, a miêu a cẩu gì đó

đều được hết!" Đại hồ tử sảng khoái nói. "Nhưng chỉ có điều đừng bắt

chước đại tẩu ta kêu đại ca của ta là Tiếu ca, ta sẽ hộc máu; cũng