
chức đám cưới
linh đình, sau đó gây dựng một chi nhánh công ty ở ngoại tỉnh, phát triển sự
nghiệp ngày càng lớn.
Mùa đông năm ấy, tình yêu của Hạng Tân Dương kết thúc,
thay vào đó là sự bắt đầu của một cuộc hôn nhân mới.
Nói một cách công bằng, anh chẳng có gì để oán hay
trách ai cả. Sau khi kết hôn Đường Lăng Lâm không còn cứng rắn như anh thường
nghĩ trước đây. Cô luôn tỏ ra hiền hậu và nhẫn nhịn, cũng có lúc kích động
nhưng kìm lại được ngay. Lăng Lâm luôn giữ vẻ bình tĩnh, không bao giờ nói
những câu khó nghe hay tỏ ra mình có thế mạnhhơn anh. Họ sống với nhau hòa hợp,
dường như chưa từng xảy ra cãi vã.
Do cảm kích sự chân thành của Đường Lăng Lâm, đương
nhiên Hạng Tân Dương cũng thể hiện thành ý của mình với cô. Anh không còn lơ là
trong công việc nữa mà bắt đầu nỗ lực không ngừng. Trừ khi tiếp khách, anh
không bao giờ lui tới những nơi giải trí, không dừng mắt đến những cô gái khác,
hết sức quan tâm tới vợ.
Người ngoài ai cũng ngưỡng mộ sự kết hợp hài hòa của
đôi vợ chồng ấy. Hai gia đình đều cho rằng, từ việc công tới việc tư, đây đều
có thể coi là một cuộc hôn nhân hoàn mỹ.
“Đúng, em yêu anh, hơn thế, yêu anh từ rất lâu rồi.”
Đường Lăng Lâm khẽ nói, “Em bảo anh ngốc, nhưng có lẽ chính mình mới là kẻHạng
Tân Dương hoàn toàn không biết phải nói gì. Đương nhiên, chẳng phải anh không
đoán được điều đó. Kết hôn bảy năm nay, những hy sinh của Đường Lăng Lâm anh
đều biết cả. Có lúc anh tự hỏi, tại sao cô gái kiêu kỳ không để mắt tới bất cứ
gì ngày trước bồng dưng trở thành một người vợ hiền dịu như thế, nó không chỉ
đơn thuần vì lý do phấn đấu cho sự nghiệp chung.
Nhưng, câu hỏi ấy chỉ thoáng qua mà thôi, anh
cũngchẳng muốn làm rõ chúng. Từ ngày quyết định kết hôn, anh đột nhiên mất đi
sự tò mò về những việc mình nghi ngờ, mà lặng lẽ chấp nhận sự an bài của số
phận, dù không biết và cũng chẳng muốn biết nó sẽ đưa anh về đâu.
Đường Lăng Lâm nhìn người đàn ông đang ngây ra trước
mặt, nỗi tuyệt vọng trong cô càng lớn hơn, anh ấy chỉ hơi ngạc nhiên, chứ không
hề có phản ứng nào như cô vẫn kỳ vọng.
“Anh vẫn luôn cảm kích em, Lăng Lâm, nhưng nói tới
tình yêu thì đột ngột quá, anh xin lỗi. Em không nên như
__/V__
vậy.
“Bây giờ anh có thể nói những câu quá đơn giản như thế
sao?”
“Anh nghĩ mình sẽ mãi cảm kích em vì tất cả những gì
em đã làm cho gia đình anh, không cần biết vì mục đích gì. Nhưng anh cho rằng,
nếu chỉ vì công ty mà lấy nhau, thì chúng ta hãy cố gắng hết sức để đạt được
những gì mình muốn, điều đó sẽ giúp chúng ta sống với nhau thoải mái hơn. Còn
nói tới tình yêu, những điều em hy sinh, bù đắp cho anh lại càng khác mất rồi,
em làm anh khó xử, Lăng Lâm à.”
“Em biết như vậy từ lâu, cho nên em vẫn không dám nói.
Thổ lộ tình yêu với một người không yêu mình chẳngkhác nào cho người ta cái
quyền làm tổn thương mình.” Đường Lăng Lâm bật cười thê thảm, “Em cũng luôn dặn
lòng rằng không cần phải nói ra, cũng chẳng cần yêu cầu anh điều gì, chúng ta
vẫn có thể sống tốt, dù gì cũng do em muốn có cuộc hôn nhân này. Nhưng vừa về
đây anh đã thay đổi ngay thật khiến em mất niềm tin để có thể tiếp tục sống như
vậy”.
“Lăng Lâm, nói như vậy, những năm qua em đã phải chịu
thiệt thòi rồi, em vốn có thể lựa chọn tốt hơn. Ban đầu anh ích kỷ quá, chỉ
muốn nhận được sự giúp đỡ của gia đình em để anh trai anh có thể giải quyết khó
khăn. Anh hoàn toàn không nghĩ em là một người phụ nữ và có sự kỳ vọng vào cuộc
hôn nhân này như vậy. Xin lỗi đã làm em thất vọng, nếu em đồng ý, em có quyền
được bắt đầu cuộc sống mới.”
Đường Lăng Lâm hết sức choáng váng, mãi lâu sau, cô
mới nói: “Đây là kết luận sau khi anh gặp cô ấy phải không? Anh thử hỏi lòng
mình xem, anh nói câ đó là có lỗi với ai? Anh coi cuộc hôn nhân này là gì? Chỉ
là một kế thoát thân bất đắc dĩ ư?”.
“Em hiểu nhầm rồi, chuyện này không có can hệ gì tới
cô ấy. Cô ấy đã có bạn trai, theo như anh đoán.” Hạng Tân Dương dừng một lát
rồi nói tiếp: “Anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy. Anh chỉ nghĩ rằng, em còn trẻ,
không cần phảichịu đựng như thế, sống một cuộc sống chẳng vui vẻ gì”.
“Cảm động lắm, Hạng Tân Dương, nghe cứ như là em được
quyền quyết định ấy.” Cô cười mỉa mai, “Nếu không phải trở về đây gặp lại tình
cũ, liệu anh có cho rằng anh nợ em trong cuộc hôn nhân này không?”.
“Không liên quan tới cô ấy, Lăng Lâm. Trước khi về,
anh đã có gần bảy năm không liên lạc với cô ấy, em cho rằng đối với người con
gái chỉ cần có tình yêu thì cuộc hôn nhân bảy năm của chúng ta là bình thường
ư?”
“Nói như vậy, em lại càng hận anh hơn, anh biết quan
hệ hôn nhân của chúng ta không bình thường, vậy mà anh chỉ bỏ ra một chút nỗ
lực để cho nó bình thường thôi sao? Hết lần này đến lần khác, em đã thuyết phục
mình rằng, hôn nhân của chúng ta là sự lựa chọn của em, em không được trách ai,
em yêu anh, nguyện cho anh tất cả sự chân thành để mong có được sự chân thành
của anh, nhưng anh chỉ đứng đó nhìn em cố gắng mà không chút rung động, giờ lại
có thể nói với em những lời ấy.”
Hạng Tân Dương nhìn cô mệt mỏi: “Chúng ta