
Tạ Nam đứng dậy: “Xin lồi, em phải đi trước
đây”.
Cô vội vã rời khỏi quán cà phê, mặc cho gió lạnh quất
vào mặt, cô rờ tìm mãi trong túi mới thấy chìa khóa xe. Sau khi lên xe và tra
chìa khóa vào ổ, tay vẫn còn run, khởi động đến lần thứ hai xe mới nổ máy. Tạ Nam
vội vàng lái về phía trước, đèn đỏ dừng lại, đèn xanh chạy xe, không vượt tùy
tiện, đổi làn thì xi nhan, cô tuân thủ theo tất cả các quy tắc giao thông,
nhưng không biết mình lái xe đi đâu.
Cũng chẳng biết đã lái bao lâu như thế, cô dừng xe bên
đường và kinh ngạc phát hiện ra mình đang lạc giữa một thành phố nơi cô đã ở
hơn mười năm. Trong thời tiết mùa đông tối tăm, màn đêm đã buông từ lâu, ánh
đèn đường hắt xuống khiến con đường dài trở nên thanh vắng hơn, dòng xe cộ đều
đang ngược chiều với cô, ánh đèn xe chiếu thẳng vào mặt.
Cô sợ hãi, tay đặt trên vô lăng, tim đập loạn xạ, trán
vã mồ hôi, chỉ cảm thấy khung cảnh giống hệt như trong giấc mộng mỗi buổi sáng
kéo cô ra khỏi giấc nồng. Dường như mỗi khi tỉnh dậy, những giấc mơ ấy đều trở
nên mơ hồ, không rõ ràng, vậy mà giờ đây tất cả chúng đều đang hiện ra mồn một
trước mắt cô. Tạ Nam hít sâu, tự nhủ: Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại. Thật may,
tiếng chuông điện thoại vang lên cứu thoát cô. Cô vô thức lấy điện thoại trong
túi ra rồi ấn phím nghe, là Vu Mục Thành.
“Em về nhà chưa?”
Tạ Nam lấy hết sức trả lời: “Chưa, còn anh?”.
“Anh tiếp khách xong xuôi rồi, đang chuẩn bị về. Em
vẫn ở ngoài à, không phải sợ nhận chìa khóa và thẻ từ vào nhà đến nỗi không dám
về đấy chứ?” Giọng anh ấm áp pha chút trêu chọc khiến cô trấn tĩnh lại. Cô nhìn
xung quanh, những người đi bộ lướt qua, có người quay đầu lại nhìn.
“À, cái đó, không phải...” Nói thế nào đây, chẳng nhẽ
lại nói với anh là cô đang bị lạc đường ư? Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy buồn cười
rồi, nhưng thực sự giờ cô chẳng còn sức để nghĩ ra một lý do nào thuyết phục
hơn thế.
“Em sao vậy? Em đang ở đâu?” Vu Mục Thành cảm thấy
giọng cô có chút không bình thường.
“Em... Anh đợi em xuống xe xem đã.” Tạ Nam xuống xe
rồi lên vỉa hè, cuối cùng cũng nhìn rõ biển chỉ đường, cô thở hắt ra: “Không
sao rồi, em biết mình ở đâu
“Nói cho anh biết nơi ấy, anh qua đón em.”
“Không cần đâu, ở đây đường khó đi, là đường
mộtchiều.”
“Anh sẽ bảo lái xe đưa anh đến.”
Hai chân Tạ Nam lúc này như đang nhũn ra, quả thật cô
không còn sức để lái xe nữa, nên đành nói với anh vị trí mình đứng. Trong lúc
vô thức, cô đã đi ngược vào đường một chiều rất lâu rồi, thảo nào cô cứ thấy xe
đi ngược chiều với mình nãy giờ. Không xảy ra sự cố gì mà cũng chẳng bị cảnh
sát túm cổ, đây cũng coi như là chuyện may mắn duy nhất trong ngày của mình. Tạ
Nam quay đầu xe và dừng ngay chỗ đối diện với đường dành cho người đi bộ, trong
lòng hoàn toàn không hiểu vì sao mình có thể đến được đây.
Trái tim Tạ Nam dần dần đập bình thường trở lại. Bồng
cảm thấy trong xe hơi lạnh, cô nhìn sang bên đường, mọi người đều cúi đầu đi
rất vội vã, ánh đèn từ một cửa hàng ăn nhỏ đang mở cách không xa phía trước hắt
ra muôn vàn tia sáng màu cam thật ấm cúng. Tạ Nam bước xuống, khóa xe rồi đi
vào đó. Đây là một tiệm mỳ, nhỏ nhưng rất sạch sẽ, chỉ có đôi ba người đang cắm
cúi ăn, không ai nói gì, không khí ấm áp trong phòng khiến người ta bình tĩnh
lại.
Tạ Nam nhìn menu, rồi chọn món canh vằn thắn. Rất
nhanh, một người đàn ông trung niên đã mang tới cho cô bát canh kèm theo rau
mùi. Nhân vằn thắn thơm ngon, lạithêm vị của rau tía tô, rau mùi, rau cải, tôm,
trứng muối rất ngậy mà không béo. Dù không muốn ăn nhưng Tạ Nam cũng đã ăn no,
bụng ấm dần lên, ít nhiều cũng cảm thấy khá hơn trước.
Cô nghĩ một cách mỉa mai, đây đúng là một trải nghiệm
để đời đáng buồn cười. Tạ Nam vốn lái xe rất cẩn thận, khả năng nhận biết đường
rất tốt, con đường này trước kia cô cũng đã từng đi, cho nên thật khó để giải
thích được vì sao mình lại mất phương hướng ghê gớm đến mức hoang đường như
vậy. Tạ Nam trước giờ chưa từng tự phân tích hành vi của bản thân nên đành tự
an ủi: Thôi được, cứ cho là đói bụng quá, đường huyết xuống thấp gây thiếu máu
lên não, nên mới có sai lầm ở mức sơ đẳng như vậy.
Vu Mục Thành gọi điện thoại tới, nói đã nhìn thấy xe
của cô. Tạ Nam thanh toán rồi đi ra ngoài, còn quay đầu ghi nhớ tên cửa tiệm,
dự định khi nào rảnh sẽ lại tới ăn.
Vu Mục Thành tới cùng một người lái xe của công ty,
anh dặn dò anh ta ngày mai đúng giờ đến đón, sau đó để anh ta lái chiếc Passat
của mình đi. Lúc này, Vu Mục Thành đứng bên cạnh chiếc Citroen quen thuộc, ngay
lập tức nhận ra cô với khuôn mặt tái xanh đầy kinh ngạc, anh vội đưa tay lên
trán cô, thấy nhiệt độ bình thường, anh khẽ nói: “Em cảm nặng hơn à? Có cần đến
bệnh viện không?”. “Em không sao.” Tạ Nam lắc đầu, Vu Mục Thành đón lấy chiếc
điều khiển từ xa, nhấn nút mở cửa xe ra, cô đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau,
thầm thì: “Cảm ơn anh, Mục Thành”.
Anh quay người lại, ôm cô vào lòng, ý thức được đây là
lần đầu tiên cô gọi tên mình tự nhiên như vậy, một chút nghẹn ngào trong giọng
cô khiến anh xúc động: “Đến đón ngư