
, em đã nghĩ thoáng rồi, không
làm được em đành buông xuôi thôi. Còn nói tới tha thứ, thực ra anh chưa từng
phụ em, anh chỉ thành thật nói cho em biết nỗi khổ của mình, để em kịp thời
nhận ra chúng ta không thể tiếp tục được nữa. Em không cần tha thứ cho anh để
chứng minh rằng mình khoan dung, anh cũng không cần phải cảm thấy có lỗi”.
“Những năm qua, em sống thế nào? Em còn chẳng chịu để
anh cùng trả nợ, một mình gánh lấy, vất vả lắm đúng không?”
Tạ Nam thoáng thất thần, đương nhiên, bảy năm qua, cô
đã sống một cuộc sống vô cùng vất vả và khó khăn. Bốmẹ đã dùng khoản tiền tiết
kiệm trong suốt cuộc đời minh để trả cho khoản nợ đầu tiên của con gái, khiến
cô day dứt, áy náy và hối hận. Sau khi tốt nghiệp, cô bắt đầu tìm việc, làm
nhiều việc một lúc, chẳng bỏ qua cơ hội kiếm tiền nào, không dám hoang phí một
đồng nào, gánh lấy trách nhiệm trả nợ, đồng thời ra sức nâng cao trình độ
chuyên môn, tham gia các khóa thi, những mong tìm được một công việc tốt hơn.
Người duy nhất biết cô đã sống ra sao chỉ có Cao Như
Băng, cô ấy lạnh lùng mà phẫn nộ gào lên rằng: “Chẳng bằng cậu bán quách ngôi
nhà ấy đi, hà tất phải làm nô lệ cho một căn nhà mà ngay cả việc dọn tới ở cậu
cũng không nghĩ tới, sao cứ phải sống khổ sở như thế?”.
Tạ Nam chỉ biết lắc đầu, không muốn nói thêm bất cứ
thứ gì liên quan đến căn nhà, chỉ biết máy móc chuyển một khoản tiền cố định
hằng tháng vào tài khoản trả nợ.
Mãi cho tới khi thi được bằng kế toán trưởng rồi đổi
sang công việc hiện nay, dần dần thăng chức, tăng lương, cô mới dám thở phào
một tiếng, nhưng đồng thời cũng chua xót phát hiện ra, tuổi thanh xuân tươi đẹp
nhất đã đi qua với những tối tăm của khó khăn và phấn đấu, giờ đã đứng trong
hàng ngũ các cô gái đứng tuổi chưa lấy được chồng như người ta vẫn nói. “Đều là
chuyện đã qua rồi. Chúng ta đừng nói đến nó nữa có được không? Nếu không em
đành phải nghĩ rằng anh muốn tính nợ cũ, cũng được, em có thể bán căn nhà đó
đi, trả lại số tiền nhà của anh.”
Hạng Tân Dương không còn đủ tự tin nhìn cô, khuôn mặt
tuấn tú lộ rõ vẻ hổ thẹn. Một lúc sau anh mới cắn răng nói: “Em thật tàn nhẫn,
sao có thể nghĩ anh như vậy. Chúng ta thực sự đã trở thành những người xa lạ
sao, Nam Nam?”.
“Bảy năm trước anh đột nhiên nói với em rằng anh phải
kết hôn với người con gái khác, lúc đó chúng ta đã là những người xa lạ rồi.”
Ngón tay cô khẽ day trên chiếc khăn trải bàn kẻ xanh, có vẻ vô thức nhưng các
móng tay dần trở nên trắng bệch.
Hạng Tân Dương nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Tạ
Nam, đôi tay anh vô cùng yêu du, mười ngón tay thon dài, các khớp đều nhô lên
do tập đàn trong một thời gian dài. Đầu ngón tay tròn mềm, móng tay cắt tròn
hồng hồng rất khỏe mạnh. Lần đầu tiên gặp nhau, điều hấp dẫn anh hơn cả chính
là đôi tay ấy khi nhẹ lướt trên phím đàn.
Lúc này, trong quán cà phê vẫn vang lên một bản dương
cầm du dương, Tạ Nam ngồi trước mặt anh, hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn,
nhưng dường như côkhông nhìn anh. Thỉnh thoảng có nhìn qua, song chỉ là ánh mắt
bình thản và tĩnh lặng khiến tim anh nhói đau, cơn giận bỗng chốc tiêu tan.
Mày có tư cách gì mà giận dữ chứ? Hạng Tân Dương hỏi
bản thân mình như vậy.
Anh muốn đưa tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại
kia, để nó không phải bấu chặt lấy chiếc khăn trải bàn nữa, song anh biết chắc
cô sẽ rụt tay lại, suy cho cùng, anh đâu còn mặt mũi nào mà làm như vậy. Trên
tay anh rành rành còn đeo nhẫn cưới, điều đó vô tình nhắc nhở anh rằng: Mày là
kẻ đã có vợ rồi.
“Sau này anh đừng bất ngờ tặng hoa hay tìm em nữa,
chẳng có lợi cho ai cả, chỉ khiến người ta bàn ra tán vào thêm thôi.” Giọng Tạ
Nam nói rất bình thản.
“Ừ!”, anh trả lời gọn gàng lại pha chút ảm đạm.
Nhớ khi xưa cô cũng đã từng nói với anh như vậy: “Hạng
Tân Dương, sau này anh đừng tặng nhiều hoa như thế cho em, người ta bàn tán
đấy”.
“Ai nói gì với em?”
Cô chỉ cười rồi nói: “Thôi, lời nói không hay không
nên nhắc lại”.
“Họ nói vậy đều vì ghen tỵ với em, lát nữa về anh
sẽtặng em thật nhiều hoa hồng, cho họ tức giận.”
Tạ Nam lắc đầu lia lịa, nói: “Không cần, không cần
đâu, chỉ cần chúng ta vui là được, không cần quan tâm đến người khác”.
Anh đã phung phí thoải mái cho tình yêu, nhưng nếu như
có thể biết trước kết quả, anh sẽ càng thả lỏng mình hơn và thoải mái thêm chút
nữa, như thế mới có thêm nhiều hồi ức đẹp.
Thế mà giờ đây, họ lại ngồi đối diện với nhau, nhưng
chỉ im lặng.
Tạ Nam không thể giữ bình tĩnh được nữa. Người đang
ngồi trước mặt lúc này đã cùng cô trải qua một mối tình ngây thơ và ngờ nghệch
gần ba năm trời thời sinh viên, những hồi ức về tuổi thanh xuân của cô đều mang
hình bóng của anh. Thậm chí họ đã cùng nhau mua nhà, cùng nhau lập kế hoạch về
một khu vườn nhỏ trồng hoa bên ngôi nhà. Lúc đó kế hoạch và mong muốn về t của
họ sao mà nhiều thế, mồi kế hoạch đều liên quan mật thiết tới người mà họ yêu.
Bây giờ ngồi trước mặt cô là một người đàn ông với
dáng vẻ mệt mỏi, từ ánh mắt đến tư thế đều toát lên vẻ cô đơn, không còn là một
chàng trai đầy mộng tưởng nữa.