
c động.
Sau khi chào mọi người, Vu Mục Thành và Tạ Nam cùng đi
về khu nhà hoàn thành đợt một. Nói về sự lãng mạn của Hát trong giỏ, Tạ Nam lắc
đầu cười nói: “Tôi rất khâm phục, chỉ biết nói vậy thôi”.
Vu Mục Thành cảm thấy hơi ngạc nhiên, hỏi: “Cô không
tin vào tiếng sét ái tình? Tôi tưởng rằng con gái đều tin điều đó chứ”.
Ảnh mắt Tạ Nam nhìn xa xăm, rơi vào chiếc vòi phun
nước phía xa, lặng lẽ nói: “Khi trẻ, tôi cũng đã từng tin như vậy”.
“Chẳng phải cô vẫn trẻ sao?”
“Tôi đã từng trẻ, ha ha, cho nên tôi chúc anh ấy đạt
được mong muốn của mình.”
Vu Mục Thành gật đầu đồng ý: “Anh ta còn rất trẻ, quả
thực cũng nên thưởng thức thế nào là mối tình sét đánh và mùi vị của việc tìm
kiếm nó”.
Tạ Nam nghĩ đến ý định tham gia Đại hội Nhân Duyêncủa
mình, cái hoàn toàn khác với tiếng sét ái tình vô lý kia, mục đích của hoạt
động này rất rõ ràng và đầy đủ, cô bất giác mỉm cười. Vu Mục Thành nhìn nụ cười
tuy có mang chút vô vọng nhưng vô cùng tươi tắn, đôi mắt cong cong quyến rũ,
hoàn toàn không pha sự thẫn thờ mất hồn tối qua khi ở trước nhà hàng, bất giác
anh cũng thấy vui theo.
Sau khi tạm biệt Vu Mục Thành, Tạ Nam về nhà ngả người
trên ghế sofa gọi điện cho Cao Như Băng, hỏi thăm tình hình của Quách Minh. Cao
Như Băng bảo cô cứ yên tâm, Quách Minh đã xuất viện về nhà nghỉ ngơi rồi, trong
thời gian ngắn không được uống rượu và ăn đồ cay, hơn thế còn phải luyện tập
sức khỏe.
“Tớ đã làm thẻ tập thể dục năm, đi tập cùng anh ấy,
không để anh ấy có cơ hội lười biếng, bản thân cũng có thể luyện tập một chút.
Mà cậu cũng phải chú ý sức khỏe, chứng hạ đường huyết của cậu đừng có xem
thường. Chỗ cậu có tất cả các thiết bị luyện tập chứ, không nên coi nhẹ chuyện
đó, đầu tư cho sức khỏe thì cái gì cũng đáng.”
“Tớ đi chạy bộ cũng được, ở đây gần hồ tiện cho việc
chạy bộ. Tiết kiệm tiền, hiệu quả lại như nhau”, tiếp đó cô thật thà kể với bạn
toàn bộ cuộc gặp tối qua, sau đó đợi lời buộc tội của Cao Như Băng, không ngờ
Như Băng im lặng một lát rồi nói bằng giọng điệu khác hẳn mọi khi. “Thôi, các
cậu không có duyên thì chả biết làm sao, không miễn cưỡng được.”
Tạ Nam như trút được gánh nặng, cười hì hì hôn gió Cao
Như Băng: “Ôi bạn yêu, cậu thật hiểu tớ, quan tâm tớ, thật dịu dàng, thật...”.
“Được rồi, được rồi, cậu rắc rối quá, tớ nói cho cậu
chuyện này, nhưng cậu đừng có cuống lên.”
“Cậu cứ nói, nói gì tớ cũng không cuống đâu.”
“Cơ quan Quách Minh mới đề bạt một phó phòng, vừa ba
mươi lăm tuổi, đứng đắn, có năng lực, Quách Minh nói anh ấy rất có tiền đồ, vợ
bị bệnh mất cách đây vài năm, để lại một đứa con gái giờ năm tuổi, cậu có muốn
đi xem mặt không?”
Tạ Nam đột nhiên ngồi thẳng dậy, toàn thân toát mồ
hôi, tay nắm chặt di động, không biết nói gì. Không phải cô hoảng sợ với những
điều bạn mình vừa nói, mà sự tưởng tượng bi quan nhất của cô cũng chỉ dừng ở
việc tham gia Đại hội Nhân Duyên ồn ào kia, thậm chí cô còn chưa bao giờ nghĩ
tới việc mình sẽ làm mẹ kế của người khác.
Cao Như Băng thở dài một tiếng, biết rằng việc giới
thiệu này là một sự thật tàn khốc không gì tô vẽ được, cônói: “Xin lỗi cậu, Nam
Nam, cậu không đồng ý cũng không sao, hôm qua Quách Minh nói với tớ, tớ cũng
thấy khó chấp nhận, hay là để tớ mắng cho anh ấy một trận nhé”.
“Cậu đừng nói anh ấy, anh ấy có ý tốt mà, tớ suy nghĩ
rồi tính nhé. ít ra năm nay về ăn Tết cũng có cái để báo với mẹ rồi, haizzz,
chẳng phải các cụ đang lo tớ ế sao? Bây giờ có người như vậy, không biết mẹ có
đồng ý cho con gái lấy không? Hà hà, xem bà nói gì tớ nào?”, Tạ Nam tỏ ra lạc
quan, nhưng trong lòng thầm nghĩ, còn có gì tệ hơn nữa đây.
Cao Như Băng miễn cưỡng cười: “Cậu thật là, tớ phục
cậu rồi đấy, việc nhỏ thì cậu không chịu bỏ qua, thế mà gặp phải việc lớn lại
cứ như không. Có điều cậu đừng vì việc này mà thấy áp lực nhé. Một mình sống ở
đó có quen không? Không sợ chứ?”.
“Rất an toàn và yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến tớ
mất ngủ ngày đầu tiên, bây giờ quen rồi, có lẽ giờ mà quay về khu thành phố náo
nhiệt là tớ không ngủ nổi nữa.”
“Thế thì tốt”, Cao Như Băng lại thở dài: “Tớ không
biết khuyên cậu chuyển về đó là tốt hay hại cậu nữa, nhưng nếu cậu quen với
cuộc sống độc thân như thế thìcàng khó có can đảm làm quen với người con trai
khác đấy”.
Dĩ nhiên, Tạ Nam không cho rằng Cao Như Băng phải chịu
trách nhiệm về tình hình cuộc sống hiện tại của mình, nhưng cô thừa nhận rằng
càng ngày bản thân càng thích ứng với cuộc sống độc thân như thế này. Nếu bố mẹ
có thể chấp nhận điều đó, cô cũng chẳng cần tính chuyện phải gặp mặt bất kỳ ai.
Tuy nhiên, Tạ Nam không dám nói ra điều này, hơn thế cô đã đăng ký tham gia Đại
hội Nhân Duyên hàng vạn người do bên Tòa báo tổ chức ở khu trung tâm triển lãm
vào dịp tết Dương lịch rồi.
Ngày cuối cùng của một năm, Tạ Nam tập trung giải
quyết xong công việc ở cơ quan, sau đó mới làm việc riêng của mình, cô không có
thời gian tham gia hoạt động của tiểu khu nơi mình ở.
Làm xong các thanh toán tài chính của hai công ty, Tạ
Nam trở về nhà là chín giờ tối. Xa xa đã thấy những đ