
là sở thích duy nhất, mùi của anh rất giống ông”.
Chẳng biết nên cười hay nên khóc với cô lúc đó, anh
chỉ biết dụi thuốc rồi khẽ xoa đầu cô, cảm nhận mái tóc suôn mượt êm ái của cô,
nói: “Nếu em muốn anh bỏ thuốc, anh sẽ bỏ”.
Nhưng cô lại nhẹ nhàng: “Cố gắng hút càng ít càng tốt,
được không anh?”.
Bây giờ anh hút già nửa bao mồi ngày, nhìn làn khói
mông lung trước mặt, anh nhớ đến người vợ Đường Lăng Lâm của mình đã muốn nói
gì đó trước khi anh đi, Hạng Tân Dương biết điều cô muốn nói, nhưng không để cô
có cơ hội mở miệng, anh đã chặn trước bằng một mạch những câu nói về công việc
sắp tới của mình.
Đương nhiên, thời gian bảy năm qua, ngoài những lúc về
thăm người thân vào dịp tết, anh chưa bao giờ chủ động đề nghị về đây, nhưng
lần này, anh có đủ lý do để không thể trốn tránh nữa: Bố anh mắc bệnh tiểu
đường, ông cụ ngày càng gầy yếu, giờ ông đã không thể tự mình giải quyết các
công việc ngày một phức tạp của công ty; anh trai của anh sau những rắc rối với
thị trường kiến trúc ở đây, khó khăn lắm mới thoát khỏi và đang đầu tư vào kinh
doanh đại lý vật liệu xây dựng, giờ chỉ có thể đứng sau chứ chưa tiện ra mặt
điều khiến công ty.
Hạng Tân Dương cũng không rõ mình có hy vọng gì vào
lần trở về này hay không.
Thành phố này, thời tiết bốn mùa rõ ràng, người người
đi lại ồn ào nhộn nhịp, kiến trúc tạp nham không theo một mô hình cụ thể nào. Ở
đây có người nhà anh, sản nghiệp gia đình anh và cả người con gái anh từng yêu.
Anh có thể không đắn đo nghĩ ngợi gì mà quyết định về
đối diện với thời tiết khắc nghiệt, với công ty đang nhiều khó khăn phức tạp,
nhưng anh không biết phải làm sao để đối diện với cô.
“Từ giờ sẽ không gặp nữa”, đây là sự lựa chọn tốt cho
cả hai, anh vẫn thường nhủ với lòng mình như vậy.
Th mà vừa có ý định trở về, trong lòng Hạng Tân Dương
đã dâng trào một cảm xúc khó tả, anh không muốn nói với ai về điều đó.
Sau khi về đây, anh chuyên tâm vào công việc, ngày nào
cũng gọi điện cho vợ rất đúng giờ. Anh thường kể về công việc, sau đó nói những
câu quan tâm đơn giản hằng ngày.
“Nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng ăn các đồ ăn có chất kích
thích”, Đường Lăng Lâm bị viêm dạ dày mãn tính, anh thường xuyên nhắc nhở cô về
chuyện ăn uống.
Cô nói nhiều hơn một chút, nào là: “Để cho bố yên tâm
nghỉ ngơi, điều trị theo Đông y, anh đừng mang công việc về nhà nhé, cũng đừng
thức đêm, hút thuốc nữa”.
Hai người vẫn luôn duy trì sự tôn trọng và lịch sự với
nhau như vậy, anh biết mình đang cố trốn tránh, sự nhẫn nại đáng kinh ngạc của
Đường Lăng Lâm lại càng khiếnanh không muốn đối diện với bất cứ điều gì.
Trời tối dần, Hạng Tân Dương buồn bã lái xe quay về
nhà. Thấy đôi giày cao gót màu đen trước thềm, anh bước vội vào phòng đọc sách,
Đường Lăng Lâm đang ngồi tập trung vào chiếc máy tính xách tay của anh đặt trên
bàn. Nghe tiếng anh đi vào, cô xoay ghế lại, đối diện với anh.
“Anh chưa tắt máy tính”, cô thẳng thắn.
Suốt bảy năm nay, mồi lần mở máy tính, nó sẽ tự động
đăng nhập vào QQ ở trạng thái ẩn. Anh đều đặn nộp phí hội viên cho hai địa chỉ
đăng nhập QQ, nhưng không bao giờ chat với ai, danh sách bạn bè bị xóa hết, chỉ
còn lại một số, song địa chỉ QQ ấy luôn luôn ở trạng thái không đăng nhập,
chẳng hề có động tĩnh nào cả.
Anh cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì, dường
như đó chỉ là thói quen, cũng giống như chỉ uống trà của một nơi sản xuất, hay
nghe các bản dương cầm khi lái xe, yêu cầu thư ký đặt một bình hoa uất kim
hương trong văn phòng, rõ ràng biết rằng điều đó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng anh
không có ý định bỏ chúng.
Chiều hôm nay, khi vừa đăng nhập vào QQ của mình, đột
nhiên thấy số QQ quen thuộc ngày nào sáng đèn, anh dường như không tin vào mắt
mình nữa, nó giống như một giấc mơ vậy. Tim đột nhiên đập loạn lên, anh gửi đi
liêntục bốn tin nhắn, nhưng không hề nhận được hồi âm, một lúc sau, số QQ đó
thoát mạng, lại trở về trạng thái đen kịt như trước.
Anh không thể ngồi thêm được nữa bèn lấy chìa khóa xe
ra ngoài, quên cả tắt máy tính.
“Sao em không gọi điện báo trước, anh sẽ ra sân bay
đón em”, Hạng Tân Dương cũng bình tĩnh
Cô cười nói: “Em muốn ông xã ngạc nhiên, có điều người
ngạc nhiên lại là em. Anh vừa đi gặp cô ấy về sao?”.
Hạng Tân Dương chỉ biết im lặng.
“Dĩ nhiên, chắc chắn anh đã đi gặp cô ấy. Em chỉ băn
khoăn rằng, theo như em biết thì bảy năm nay anh không liên lạc với cô ấy, cô
ấy cũng không trả lời anh trên QQ, sao anh lại biết cô ấy ở đâu?”
Hạng Tân Dương vẫn im lặng.
Bảy năm trước, khi rời khỏi thành phố này, anh đã đến
khu dân cư bên hồ một lần, lúc ấy khu vực đang bước vào xây dựng giai đoạn hai,
hết quý một chỉ có vài chủ doanh nghiệp dọn vào ở, nên rất vắng vẻ. Anh đã để
số liên lạc của mình cho bên môi giới bất động sản, đề nghị họ nếu chủ căn hộ
tòa nhà uất Kim Hương muốn bán thì liên lạcvới anh ngay.
Bảy năm qua, cứ khoảng nửa năm, anh lại gọi điện tới
hỏi, bên môi giới bất động sản rất nhiều nhân viên, mỗi cuộc điện thoại đều có
những câu trả lời không giống nhau, có người muốn giới thiệu anh mua căn