pacman, rainbows, and roller s
Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322583

Bình chọn: 7.5.00/10/258 lượt.

uống say túy lúy để tìm

quên tất cả. Còn nhớ khi chia tay bạn gái hồi đại học, anh đã đau khổ thế nào

trong một thời gian dài.

Nhớ lại chuyện tình yêu

của Mục Thành thời đại học, Tần Đào bật cười: “Trước đây tớ và Lưu Kính Quần

vẫn ngưỡng mộ cậu, cậu đúng là có số đào hoa”.

“Nói gì mà ghê thế”, Vu

Mục Thành cười khổ: “Học đại học bốn năm trời, tớ chỉ có mỗi một cô bạn gái

thôi, vậy mà hai người lại nói là hoa hoa công tử[1'>”.

“Cậu không tỏ ra mình cao

cả thánh thiện trong tình cảm là may rồi, cậu chả đích thị là hoa hoa công tử

còn gì. Haizzz, chúng mình đều già rồi, bây giờ tớ muốn tìm một cô gái con nhà

tử tế, sống cuộc sống gia đình ổn định. Nhưng ở đây tầm giao thiệp hạn hẹp quá,

quanh đi quẩn lại cũng chỉ những khuôn mặt ấy, có khi tớ phải học tập các bạn

khác về nước để tìm bạn gái thôi.” Tần Đào khi đó đã tìm được một công việc và

ổn định cuộc sống ở phố Wall, lương cũng kha khá, bắt đầu quan tâm đến việc lập

gia đình: “Mục Thành, cậu sắp về nước rồi, để ý giúp tớ chuyện này nhé”.

Vì gia đình thúc giục,

nên nhận bằng xong, Mục Thành liền về nước. Chờ đón anh là cuộc sống bận rộn

đơn điệu hơn nhiều so với hồi còn đi học, việc của bản thân mình anh còn chẳng

có thời gian mà để ý đến, thì nói gì tới thời gian lo cho Tần Đào chứ.

Chu Lệ Sa đột nhiên đề

nghị nối lại mối quan hệ khiến anh nhớ lại quãng thời gian hai người ở bên

nhau. Anh bỗng nhận ra tình cảm đó chưa kịp sâu sắc đã vội nhạt nhòa như bụi

hồng trần, trong tâm khảm không còn lưu lại nỗi nhớ nhung, dù chỉ là một chút.

Anh uống nốt rượu trong

cốc, sau đó ra ban công nhìn xuống, mảnh vườn ở tầng một đã im ắng tối tăm, anh

quyết định đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm, rất nhiều việc đang chờ đợi anh

phía trước.

Hai ngày liền Tạ Nam đều

đến suýt soát giờ làm, A May làm ở bàn tiếp tân ngạc nhiên khi thấy Tạ Nam vội

vội vàng vàng ra khỏi thang máy, chạy đến máy quẹt thẻ chấm công. A May nói:

“Chị Tạ, trước đây khi không phải đi công tác, bao giờ chị cũng đến sớm mười

lăm phút, thời gian chuẩn xác còn hơn máy chấm công, không ngờ dạo này cũng có

lúc đi muộn cơ đấy”.

Nỗi đau khổ trong lòng cô

đâu dễ bày tỏ, chỉ không còn để ý câu “Như Băng nói đúng quá” nữa.

Phòng trọ trước đây của

cô tuy hơi chật hẹp và tối tăm, nhưng nó ở trung tâm thành phố, đi bộ đến công

ty chỉ mất mười lăm phút, nên từ trước đến giờ cô chẳng biết đến muộn là gì.

Bây giờ phải ngồi xe bus mất bốn mươi phút, tính cả thời gian tắc đường, cô

phải ra khỏi nhà trước một tiếng đồng hồ.

Công việc của Tạ Nam có

lúc phải làm thêm ca, có khi hơn chín giờ tối mới xong việc, cô vẫn thường

không kịp chuyến xe bus cuối cùng và phải ngồi taxi về nhà, việc đi lại này

tiêu tốn của cô không ít tiền.

>

[1'> Hoa hoa công tử:

Chỉ những người con trai lười làm, chỉ thích ăn chơi trác táng.


Ngoài ra, Tạ Nam còn có

bí mật nhất định không thể lộ ra cho công ty biết được, đó là cô vẫn tranh thủ

thời gian rảnh rỗi làm quyết toán thêm cho một công ty quảng cáo. Công ty đó

quy mô không lớn, do hai người lập nên, họ đều là đồng hương, học cùng trường

trung học với cô. Công ty mới thành lập, họ đã nhờ Tạ Nam quyết toán giúp các

loại giấy tờ tài chính. Vậy mà thấm thoắt đã ba năm, công ty giờ hoạt động ổn

định, hai bên hợp tác cũng rất ăn ý.

Công ty Tạ Nam đang làm

không có văn bản cụ thể nào quy định về việc nhân viên làm thêm bên ngoài, mà

hai công ty cũng chẳng liên quan gì đến nhau về nghiệp vụ, nhưng chẳng cần

thông minh lắm cũng hiểu, những việc như thế này cứ nên giữ bí mật thì hơn.

Trước đây, thời gian rảnh

rỗi, Tạ Nam đều dùng vào việc làm thêm này, nhưng bây giờ khi đã chuyển ra xa

trung tâm, việc đi lại của cô đã chiếm hết cả thời giản rảnh rỗi, khiến cô

thiểu não mệt mỏi không biết phải làm sao.

Hôm nay, sau khi tan ca,

cô tạt qua công ty quảng cáo để xem xét các giấy tờ quyết toán. Trương Tân, một

trong hai ông chủ nói với cô công ty bên cạnh cũng muốn mời cô làm quyết toán

cho họ. Họ nói cô làm việc cẩn thận, tác phong chín chắn. Cô đành lắc đầu cười

khổ: “E rằng em chẳng có thời gian đâu”.

Ông chủ thứ hai Đới Duy

Phàm tỏ vẻ khó hiểu: “Ái chà, Tạ Nam, bình thường em vẫn là người xông xáo lắm

cơ mà, sao tự nhiên lại từ chối món hời trước mắt thế”.

“Nhị sư huynh à, em cũng

phải giữ cái mạng mới có thể kiếm tiền được chứ.”

Tạ Nam vẫn gọi Trương Tân

là Đại sư huynh, còn Đới Duy Phàm là Nhị sư huynh. Trương Tân chẳng có ý kiến

gì, nhưng Đới Duy Phàm vốn tự hào mình có dáng hình người mẫu, bao nhiêu cô gái

ngưỡng mộ, gọi như thế chẳng khác gì so sánh anh với Trư Bát Giới, anh kêu ca n

lần rồi nhưng Tạ Nam vẫn không thay đổi cách xưng hô, anh đành phải chịu. Để

đáp lại tấm thịnh tình đó, anh thường xuyên châm chích Tạ Nam coi đồng tiền là

trên hết, Tạ Nam đương nhiên bỏ ngoài tai, có lúc nói rõ ràng thẳng thắn: “Quân

tử coi trọng vật chất, sử dụng nó đúng cách, đó là một phẩm chất tốt, chẳng có

gì đáng ngạc nhiên cả”.

Trương Tân nói: “Công ty

của họ quy mô nhỏ, nên thu chi cũng đơn giản th