Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323714

Bình chọn: 7.00/10/371 lượt.

ủ lý trí, thì

tôi đã bán phắt căn nhà này đi, gửi tiền vào ngân hàng chẳng có gì phải suy

nghĩ cả. Có thể sẽ đau khổ vài ba tháng, rồi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, như

vậy tốt cho tất cả mọi người. Nhưng đáng tiếc tôi lại chẳng có lấy một chút

nghị lực nào, chỉ như cái máy lo trả góp căn nhà, để mà giữ lấy nó làm gì cơ

chứ. Tôi còn cần cô đến để dằn vặt thêm nữa ư? Tôi đã tự đày đọa cuộc sống của

mình, bây giờ đành phải chấp nhận hậu quả của nó thôi. Những điều cần nói tôi

đã nói rồi, mong rằng sau này chúng ta không cần phải làm phiền nhau vì chuyện

này nữa”.

Đường Lăng Lâm cũng đứng dậy, nhưng bồng lảo đảo, lấy

tay ôm bụng, trên mặt hiện rõ vẻ đau đớn: “Đúng là chúng ta đã nói rõ ràng hết

rồi, rất tốt”. Cô cố gắng lê bước ra cổng vườn với những bước đi chậm chạp.

Tạ Nam cảm thấy có gì không ổn, chạy lên trước hỏi:

“Cô không sao chứ?”.

Đường Lăng Lâm lắc đầu, cố gắng đi ra đến chiếc xe của

mình, thò tay vào túi lấy chìa khóa, tay kia chống lên thành xe đỡ lấy người

cho khỏi ngã.

Tạ Nam đang định vào nhà, nhưng quay đầu lại vẫn thấy

Đường Lăng Lâm đứng yên dựa vào xe không cử động. Cô ch một lát, rồi đi đến hỏi

thăm: “Cô không khỏe à? Hay là để tôi gọi cho Hạng Tân Dương bảo anh ấy đến đón

cô”.

Đường Lăng Lâm lắc đầu: “Đau dạ dày, bệnh mãn tính

rồi, tôi chỉ nghỉ một lát là ổn thôi”, rồi mở cửa xe ngồi vào trong dựa lưng

lên thành ghế, không còn để ý gì đến Tạ Nam nữa.

Tạ Nam về nhà, mở hết các cửa ra để gió mặc sức ùa

vào. Cô chẳng còn muốn nấu ăn nữa, mà cũng mệt mỏi đến mức chẳng muốn ăn. Nhưng

cô cũng biết nếu không ăn uống gì thì chứng hạ huyết áp sẽ chẳng buông tha

mình. Cô đành kiếm ít bánh quy, ngồi trên ghế sofa, uể oải nhai. Một lát sau

đứng lên định gọt quả táo, thì cô mới để ý thấy chiếc ô tô của Đường Lăng Lâm

vẫn đứng yên tại chỗ cũ.

Tạ Nam cảm thấy không yên tâm, dù chỉ gặp Đường Lăng

Lâm vài lần nhưng cũng đủ hiểu tính dứt khoát, không dây dưa lắm chuyện của cô

ấy, lúc này mà cứ đỗ xe hoài vậy chắc chắn là có nguyên nhân. Nghĩ một lúc,

cuối cùng cô quả quyết cầm chìa khóa xe của mình đi ra. Nhìn qua cửa kính xe

kéo xuống một nửa, chỉ thấy Đường Lăng Lâm mặt mày xanh tái đang tựa vào ghế

lái, hai tay ôm bụng.

Tạ Nam vội kéo cửa xe, nói: “Cô ra đi, lên xe tôi, tôi

đưa cô đến bệnh viện”.

Đường Lăng Lâm giương mắt liếc xéo Tạ Nam: “Không cần

cô bận tâm”.

Cái giọng bất cần này khiến Tạ Nam chán ngán, nhưng

vẫn cố gắng kiềm chế cảm giác đó trong lòng và nói năng lịch sự: “Tôi chẳng

muốn bận tâm đến cô, nhưng cô đang ở trước cửa nhà tôi, nếu xảy ra chuyện gì

thì tôi cũng chẳng thoát khỏi bị liên lụy. Tôi mệt lắm, chẳng có sức mà dỗ dành

cô đâu, hoặc là cô thoải mái xuống xe, hoặc là tôi đành phải gọi điện cho chồng

cô bảo anh ấy đến đón”.

Đường Lăng Lâm nhìn chằm chằm vào Tạ Nam với ánh mắt

sắc bén mà chẳng nói gì. Tạ Nam không muốn nhiều lời, rút di động đang định bấm

số, Đường Lăng Lâm bỗng nhiên vội vã lấy khăn giấy che lên miệng. Nhìn thấy rõ

chiếc khăn giấy trắng phau đã chuyển sang màu đỏ, Tạ Nam sợ hãi đến mức đứng

ngẩn ra.

Đường Lăng Lâm rút thêm vài tờ khăn giấy nữa bịt

miệng, cố gắng chật vật chuyển người sang chiếc ghế bên cạnh, thì thào: “Tôi

qua đó sợ làm bẩn xe của cô, phiền cô lái xe này đưa tôi đến bệnh viện”. Lời

chưa dứt, miệng cô lại trào máu, khăn giấy không sao ngăn nổi, máu tràn xuống

cả chiếc áo sợi màu ghi, khiến người đối diện không khỏi sợ hãi.

Tạ Nam cố gắng kiềm chế sự hoang mang, sau đó ngồi vào

xe, khởi động xe lái đến bệnh viện.

Nhân lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Tạ Nam vẫn quyết định lấy

di động ra bấm số Hạng Tân Dương, định bảo anh đến đợi sẵn ở bệnh viện, nhưng

số máy ấy lại mang mã quốc tế. Đường Lăng Lâm nghẹo đầu về một bên, mắt nhắm hờ

nói nhỏ: “Anh ấy đi công tác rồi, hôm nay mới về, chắc bây giờ đang trên máy

bay”.

Tạ Nam hỏi: “Có cần thông báo cho người nhà cô

không?”.

“Trông tôi thế này, để người nhà biết được cũng chỉ

làm họ lo lắng thêm mà không giải quyết được gì. Cô yên tâm, tôi không gây

phiền hà cho cô đâu. Cô đưa tôi vào bệnh viện rồi về đi.” Đường Lăng Lâm lạnh

lùng nói.

Tạ Nam chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến thái độ ấy

nữa. Nghĩ một lát, cô bấm số điện thoại của Hứa Mạn. Lúc đó Hứa Mạn đang trực ở

bệnh viện, bèn hỏi han về lịch sử bệnh trạng của Đường Lăng Lâm và hỏi thêm về

màu sắc của máu xung huyết, sau đó chẩn đoán là xuất huyết tiêu hóa, rồi căn

dặn bệnh nhân cố gắng nằm nghiêng, đừng để cho máu trào ra tắc nghẽn đường hô

hấp, và đồng ý sẽ lấy số cấp cứu cho cô ở bệnh viện.

Tạ Nam lái xe đến bệnh viện trung tâm thành phố, vừa

dừng xe, Đường Lăng Lâm đã mở cửa đi xuống, ôm bụng lê bước vào bên trong. Tạ

Nam đành cố gắng chạy theo đỡ lấy cô, lúc này cô đau đến mức mặt méo xệch,

chẳng còn sức mà chống lại nữa, cuối cùng đành phải dựa cả người vào Tạ Nam.

Hứa Mạn đã đứng đợi sẵn ở cửa, lập tức đưa họ vào

phòng cấp cứu nội khoa: “Đầu tiên phải khám nội khoa đã, nếu tình hình xuất

huyết nghiêm trọng quá thì có khi phải đưa sang khoa ngoại”.

Hứa Mạn nhờ cậy một bác sĩ quen


XtGem Forum catalog