
u do tôi cố giành lấy mà được.” Đường Lăng Lâm vẫn
nói với giọng lãnh đạm như vậy, “Tôi vẫn thường nghĩ, biết trước sẽ có kết cục
này, nếu như có thể trở về bảy năm trước, liệu tôi có bất chấp tất cả để chiếm
đoạt bằng được anh ấy trong tay cô không”.
“Sao cô có thể gọi đây là trò hề được.” Tạ Nam cười
khổ, “Nhưng thôi qua rồi, tùy cô thích nghĩ thế nào thì nghĩ”.
“Cô có hận tôi không?”
Tạ Nam suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi nói: “Điều này
có quan trọng với cô không? Thôi được, tôi không nghĩ đến chuyện này thường
xuyên lắm, nhưng tôi nhận thấy từ lúc xác định chấp nhận sự thật thì tôi đã suy
nghĩ thông suốt rồi. Tất cả chẳng qua chỉ là ai cũng bắt buộc phải đưa ra sự
lựa chọn cho cuộc đời mình thôi. Dù rằng Hạng Tân Dương không thèm để ý đến gia
đình mà cứ lựa chọn tôi, thì tôi sẽ tự cảm thấy mình không thể gánh vác được
cái áp lực của một sự hy sinh lớn lao như thế. Nên tôi không hận ai cả”.
“Ngay cả khi tôi đã từng tìm mọi cách ép cônhường lối
cho tôi sao?”
“Tôi nhường lối không phải vì cô, cô Hạng, mà tôi coi
việc đó cũng không phải là nhường lối. Hồi đó tôi còn trẻ, chẳng có được tấm
lòng cao thượng hy sinh vì hạnh phúc của ai cả. Chỉ là cô đã đưa ra được thứ mà
Hạng Tân Dương cần, nên anh ấy chọn cô, đơn giản vậy thôi.” Tạ Nam chán ngán
khi cứ bị kẻ khác ép buộc nhớ lại cái quá khứ cũ rích đã trôi đi lâu lắm rồi.
Cô giơ tay xem đồng hồ, nhưng Đường Lăng Lâm không buồn để ý đến thái độ của
cô.
“Bây giờ mới biết, có lẽ cô là người thông suốt nhất
trong ba chúng ta, chỉ tội nghiệp cho tôi và Hạng Tân Dương cứ tự đày đọa cuộc
hôn nhân của mình bao nhiêu năm nay.”
Nghe Lăng Lâm bình phẩm về mình như vậy, Tạ Nam chẳng
biết nghĩ sao nữa, “Cô thật biết cách nói đùa, thực ra tôi là người tay trắng,
có gì để không thông suốt cơ chứ? Hơn nữa tôi mạo muội nói một câu, tôi thấy là
người thì phải biết chấp nhận thực tế, dù cô hay chồng cô, chẳng cần thiết phải
dằn vặt mình vì chuyện cũ làm gì”.
“Tôi đúng là phải để Hạng Tân Dương đến nghe cao kiến
của cô.” Đường Lăng Lâm cười thoải mái, “Nếu sớm biết cô nghĩ thoáng như vậy,
tôi đã đồng ý cho anh ấy trở về đây làm việc từ mấy năm trước rồi. Đáng tiếc là
tôi cứ muốn chia cắt hai người ra hai nơi, nếu trong lòng còn nhung nhớ thì tốt
nhất cứ xa nhau ra. Bảy năm rồi, anh ấy cứ lạnh nhạt với tôi nhưng không bao
giờ có động thái gì là muốn liên hệ với cô cả. Tôi bắt đầu nghĩ, tôi có thể yên
tâm rồi, không nhất thiết phải yêu cầu anh ấy nồng nhiệt với mình. Có lẽ thời tuổi
trẻ của chúng ta đã qua, yêu cầu một tình cảm nồng nàn là không thực tế. Tôi đã
chấp nhận số phận, thậm chí còn suy nghĩ đến chuyện sinh một đứa con với anh
ấy. Không ngờ vừa về đến đây anh ấy tự nhiên lại giở chứng ra như thế”.
Cái cười của Lăng Lâm khiến Tạ Nam thấy lạnh sống
lưng: “Cô đến đây để kể cho tôi chuyện đó sao? Tôi không muốn tỏ ra bất lịch sự
nhưng tôi thực sự thấy rằng cô không cần thiết kể cho tôi nghe những chuyện
ấy”.
“Nếu tôi với anh ấy ly hôn thì cô có ý định gì?”
“Tôi phải nói bao nhiêu lần đây hả cô Hạng, rằng cô có
ly hôn cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi có ý định gì cũng chẳng liên quan
đến hai người.”
“Mấy hôm trước tôi có gặp Từ Yến, nên biết cô đã có
người yêu, nghe nói điều kiện của anh ấy rất tốt.” Đường Lăng Lâm nhìn chằm
chằm vào cô, nhưng vẫn nói với giọng tự nhiên như không.
“Hai người các cô đều quan tâm sát sao đến tôi như
thế, tôi thật không cảm thấy vinh hạnh hay chua chát đây.”
“Anh ấy có đối tốt với cô như Hạng Tân Dương không, là
tôi đang hỏi anh bạn trai mới của cô ấy? Anh ấy có yêu cô như Hạng Tân Dương
yêu cô không? Tôi thật sự nghi ngờ điều đó, bởi người đàn ông si tình như Hạng
Tân Dương thì chỉ có ít trên đời này thôi.”
Tạ Nam sa sầm nét mặt: “Rốt cuộc cô định nói gì vậy cô
Hạng?”.
Đường Lăng Lâm chẳng để ý đến thái độ tức giận của Tạ
Nam, nhún vai nói tiếp: “Xin cô bỏ qua cho một người đàn bà sắp mất đi cuộc hôn
nhân của mình nói mấy lời càn quấy nhé. Chỉ có điều tôi rất hiếu kỳ. Tôi và
Hạng Tân Dương lấy nhau đã bảy năm, dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa cũng chẳng
làm anh ấy rung động được. Tôi thử tỏ ra dịu dàng với anh ấy thì anh ấy lại
khách sáo với tôi. Tôi thử tỏ ra thân thiết thì anh ấy lại tỏ ra lịch sự. Tôi
thử ngồi tâm sự thì anh ấy lại quay ra nói về thời tiết. Tôi thử tỏ ra tức giận
thì anh ấy lại im lặng. Tôi không thể không nghĩ rằng, đúng là tôi đã bị báo
ứng, tôi đã đoạt được con người anh ấy, nhưng anh ấy dùng việc giữ lại sự trinh
trắng trong trái tim dành cho cô để trả thù tôi”.
Tạ Nam hoàn toàn ngơ ngác, hỏi lại: “Cô nói với tôi
những chuyện này để làm gì chứ?”.
“Nói thật lòng là tôi cũng chẳng biết, có lẽ tôi cũng
muốn đâm một cái gai vào tim cô. Anh ấy muốn ly hôn, được thôi, tôi đồng ý, tôi
tự nhiên cảm thấy mệt mỏi, muốn giữ cho mình một chút lòng tự tôn, không muốn
níu kéo tiếp cái gì nữa. Nhưng về vấn đề tài sản tôi sẽ không mềm lòng đâu, bởi
nói cho cùng hồi đó không phải là nhà tôi giơ tay giúp đỡ, thì nhà anh ấy làm
sao thoát khỏi kiếp nạn kia. Bây