
thông tin được lan đi rộng khắp.
Những vấn đề mà Tạ Nam phát hiện trong sổ sách của Vương Tiến Cương chỉ là một
phần của tảng băng trôi, công ty đã cử người đến đó điều tra thì phát hiện ra
ông ta đã cấu kết với một cơ sở sản xuất không có tên tuổi ở địa phương sản
xuất sản phẩm chui rồi gắn nhãn hiệu của công ty mang đi tiêu thụ rộng rãi
không chỉ trong phạm vi thành phố đó.
Trước đây nếu xảy ra tình trạng này, lãnh đạo công ty
sẽ tìm cách giải quyết êm thấm trong nội bộ, xử lý những nhân viên có liên
quan, xử lý nghiêm đại lý vi phạm, chứ không để cho thông tin lọt ra ngoài, như
vậy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của công ty. Nhưng với Vương Tiến Cương lại có đơn
thư tố giác của một người nào đó không rõ họ tên, mà tài liệu họ gửi đến lại
rất rõ ràng chi tiết, các chứng cứ đưa ra cũng vô cùng xác thực. Chính vì vậy,
sở công thương và báo chí địa phương cũng đã vào cuộc điều tra, tạo nên dư luận
ầm ĩ khắp nơi. Ở địa phương các ngành chức năng đã niêm phong hết sản phẩm của
đại lý chờ kết quả điều tra, tạo hiệu ứng dây chuyền là doanh thu của các địa
phương khác cũng giảm sút đáng kể, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh và
thương hiệu công ty. Tổng công ty đặt ở Thượng Hải có văn bản trách hỏi nghiêm
khắc đến tổng giám đốc Công ty Hoa Trung, đồng thời ngay lập tức liên hệ với
một công ty chuyên lo việc sự kiện ở Thượng Hải qua bên này để hồ trợ về thủ
tục.
Bộ phận Nghiệp vụ đương nhiên chịu ảnh hưởng nặng nề
nhất trong chuyện này. Tiểu Thạch ở bộ phận Tài vụ dù đã xin nghỉ việc nhưng
thủ tục vẫn chưa hoàn tất, bây giờ thành đối tượng điều tra của phòng Nhân sự.
Tạ Nam không liên đới gì trong vụ ấy bởi bên đó không phải do cô phụ trách, cô
phụ trách vấn đề kiểm toán của nội tỉnh.
Thứ Bảy và Chủ nhật tuần này được tính làm bù vào đợt
nghỉ dài của ngày Quốc tế lao động, nên mọi người vẫn đi làm bình thường. Tạ
Nam vẫn làm công việc thủ tục như thường lệ. Đồng nghiệp cảm thấy cô là một
đương sự trực tiếp trong vụ này, giữa thời điểm nhạy cảm mà lại tỏ ra lãnh đạm
như vậy thì thật đáng nghi, nên họ cứ gặp côdò hỏi nọ kia. Nhưng thông tin cô
cung cấp cho họ chẳng đáng kể gì khiến họ thất vọng tràn trề, mà khi cô kể chuyện
thì rõ ràng chẳng để tâm vào đó, mắt mũi cứ nhìn đi đâu đâu, đồng nghiệp của cô
cũng biết ý mà chẳng hỏi han gì nữa.
Vấn đề lần này tuy rằng Tạ Nam là người đầu tiên phát
hiện ra, nhưng cô thật sự không quan tâm nhiều đến nó. Trong lòng cô bây giờ chuyện
với Vu Mục Thành cũng đủ mệt mỏi rồi, đi làm đối với cô cũng như một cực hình,
làm việc giống như một sự miễn cưỡng, đâu còn tâm trí mà buôn dưa lê nữa.
Đã mấy ngày liền Tạ Nam không nhìn thấy xe của Vu Mục
Thành, mà nhà anh cũng chẳng hôm nào thấy sáng đèn cả. Trước đây cô đã từng
nghĩ đến kết cục xấu nhất của mối quan hệ này cũng chỉ như lời tâm sự với Như
Băng: “Mình quen biết anh hàng xóm kia, nếu vạn nhất có chia tay nhau thì chắc
là mình phải chuyển nhà đi thôi, chứ không ngày nào cũng chạm mặt thì khổ sở
lắm”. Không ngờ người đầu tiên chuyển đi lại là Vu Mục Thành.
Cô do dự không biết có nên gọi điện cho Vu Mục Thành
hay không, bởi suy cho cùng lần này là mình đưa ra yêu cầu, nhưng chẳng biết
nên nói gì đây, lại càng sợ phải đối mặt với lời từ chối dứt khoát của anh.
“Điều anh không thể chịu đựng được là, em chấp nhận anh bởi vì đang cổ gang
sổng một cuộc sổng mà em với bao nhiêu người khác cho là phải thế, tức là coi
anh như một đoi tượng thích hợp đế kết hôn chứ không thực sự xem như một đáng để
yêu, em thực sự không thể dứt bỏ được cái quá khứ của em hay sao? ”
“Anh chỉ muốn người con gái anh yêu không còn dây dưa
gì với quá khứ và chỉ chuyên tâm yêu anh, cùng anh chung sổng trong cuộc sổng
hiện tại. ”
Hai câu nói của anh cứ văng vẳng bên tai khiến cô trằn
trọc suy nghĩ, đây có thể coi là lần đầu tiên hai người nói thẳng đến tình yêu,
nhưng lại nói trong hoàn cảnh chua chát buồn bã như thế. Hai câu nói trên cứ
đâm thẳng vào tim cô, làm cô nhất thời không có dũng khí để tìm lời biện hộ cho
Mình đã thật sự quên quá khứ đi chưa? Mình đã thật sự
yêu anh ấy chưa? Trong lòng cô lúc nào cũng tự hỏi mình với thái độ nghiêm khắc
cứng rắn còn hơn cả Vu Mục Thành. Cô nghĩ đến người đàn ông đầy lý trí và
nguyên tắc ấy, nếu cô thậm chí không thế thành thực đối diện với bản thân mình
thì làm sao có thể đối diện với anh ấy được. Mỗi khi rảnh rỗi cô lại bước đến
bên cầu thang, cầm chiếc di động ngắm nghía số điện thoại quen thuộc, nhưng
rồivẫn không thể quyết tâm bấm máy gọi cho anh.
Đến trưa Tạ Nam thẫn thờ bước xuống cầu thang, cố bắt
mình phải ăn chút gì đó. Khi trở về lại gặp A May ở cầu thang, cô ấy ra vẻ bí
mật thầm thì: “Chị Tạ à, vừa rồi công ty tổ chức sự kiện bên Thượng Hải cử
người qua rồi đấy, một nam một nữ, hai người này có vẻ chuyên nghiệp, lại hấp dẫn
lắm nhé, đi đường chỉ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh thôi. Cái cô gái kia
không phải cực kỳ xinh đẹp nhưng dáng người thì tuyệt vời, rất có phong độ. Cô
ta mặc hẳn một bộ đồ của hãng Gucci, túi xách của hãng LV, trông rất