
“Lý do gì?”.
“Có người từng tâm sự, cô ấy không muốn đổi máy điện
thoại vì chiếc máy đó đã nghe rất nhiều bí mật riêng tư của mình nên rất thân
thiết.”
Tạ Nam ngắm nhìn chiếc di động cũ cô đã dùng bốn năm,
kiểu dáng bền, nồi đồng cối đá, chức năng đơn giản, các phím bấm đã mòn đến mức
không còn nhìn ra nổi ký tự trên đó. Đối với cô mà nói, thế giới tình cảm trong
bốn năm qua hoàn toàn là con số không, chẳng có bí mật gì riêng tư cả. Cái lý
do nghe rất văn vẻ kia thật là hoang đường lại có chút buồn cười nữa.
May mà đổi sang điện thoại mới, không thì bây giờ cô
biết làm thế nào. Khi Tiểu Thôi mang bản phô tô vào thì cô đã ngồi nghiêm chỉnh
như đang làm việc rồi. Cho đến tận gần mười hai giờ, cô tắt máy tính, chào tạm
biệt Tiểu Thôi.
“Ây, ông chủ Vương dặn chúng em đưa chị đi ăn trưa?”
“Cái đó thì không làm phiền các cô nữa, tôi có bạn học
ở thành phố này, đã hẹn với nhau đi ăn cơm trưa rồi. Ăn xong tôi sẽ về đây, lúc
đó chắc ông Vương cũng về rồi nhỉ.” Tạ Nam thu dọn đồ đạc của mình, cười tươi
chào Tiểu Thôi rồi lái xe đi. Cô lái ra đường lớn rồi nhanhchóng rẽ vào làn
đường cao tốc trở về nhà.
Ra khỏi thành phố khoảng ba mươi cây số, Tạ Nam dừng
lại ở một thị trấn nhỏ, nhìn quanh các quán cơm b đầy dầu mỡ ở đây mà không
chút hứng thú gì. Nhưng cô cũng không dám để bụng đói mà lái xe về, đành phải
gọi một bát mỳ nước trắng cho thêm ít rau xanh, nhắm mắt nhắm mũi ăn được già
nửa bát lại tiếp tục lên đường. Đi một lúc thì nhận được điện thoại của Vương
Tiến Cương, cô giải thích là công ty điện gọi cô về gấp. Cô cũng chưa hoàn
thành xong công việc đành để hôm khác lại đến vậy. Vương Tiến Cương đương nhiên
là nghi ngờ, nhưng chẳng biết làm thế nào cả.
Bốn giờ chiều hôm đó Tạ Nam về đến công ty. Vừa vào
văn phòng cô báo cáo luôn kết quả công việc, đưa tấm ảnh trong điện thoại ra
cho Giám đốc Mạc xem. Quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, khuôn mặt Giám đốc
Mạc biến sắc, ông run rẩy xem kỹ các số liệu, rồi nói với cô một câu: “Hôm nay
tan sở cô nán lại một chút, giờ tôi phải đi gặp tổng giám đốc”.
Tạ Nam thở ra một hơi dài, hoàn toàn ý thức được sự
nghiêm trọng của vấn đề, nhưng dù sao cũng chẳng có liên quan gì đến mình, mà
chỉ có thể liên quan đến người đồng nghiệp cũ Tiểu Thạch và giám đốc quản lý
bên đó thôi. E rằng đến cả quản lý cao nhất là Giám đốc Mạc cũng sẽkhông tránh
khỏi trách nhiệm quản lý không sát sao. Cô đã phải nhanh chóng trở về báo cáo,
bây giờ mới thấy thấm mệt. Cô đợi đến tận năm rưỡi mà vẫn không thấy Giám đốc
Mạc đâu. Mọi người lần lượt ra về, phòng làm việc trở nên vắng vẻ. Cô kéo chiếc
ghế xoay ra trước mặt đặt chân lên đó, rồi bấm số của Vu Mục Thành.
“Mục Thành, em về rồi, nhưng tối nay còn phải làm thêm
chút việc.” Tạ Nam nói rất tự nhiên, cảm thấy đây là một lý do rất chính đáng
nên truyền đạt thản nhiên như không.
“Không sao, anh chờ em, lúc nào về thì lên luôn nhà
anh được không?” Lời nói của Vu Mục Thành lại rất dịu dàng hòa nhã.
“Cái đó thì... Thôi cũng được, tạm biệt nhé.” Tưởng
tượng ra Vu Mục Thành lúc nào cũng bình tĩnh điềm đạm, thật sự cô cảm thấy khó
mà thích ứng được với những biến đổi trong thái độ của anh, đành phải ngoan
ngoãn nghe theo lời anh.
Cô xuống dưới lầu ăn một hộp cơm đạm bạc, rồi trở lên
ngồi chờ tiếp, chỉ còn cách mở máy tính lan man lướt các trang web để giết thời
gian. Cho đến hơn chín giờ mới nhận được điện thoại của thư ký tổng giám đốc.
Cô bước vào văn phòng tổng giám đốc, trong đó đã họp mặt đầy đủgiám đốc các bộ
phận. Cô báo cáo lại toàn bộ tình hình mà mình nắm được và cả những phán đoán
của mình. Ông tổng giám đốc mà nghe nói sắp được lên chức nào đó cao hơn đã gật
đầu nhìn cô với gương mặt trĩu nặng lo âu: “Cô đã vất vả nhiều rồi, cô về nghỉ
trước đi”.
Tạ Nam như vứt được một gánh nặng, đi xuống bãi lấy xe
về nhà, lái xetrời đêm thật dễ chịu. Khi đi trên đại lộ Hòa Bình để về nhà, cô
cảm giác lốp xe sau bên trái có gì đó không ổn, đành phải dừng xe lại bên
đường, xuống xem xét. Dưới ánh đèn đường cô nhìn rõ lốp xe ấy đúng là đã xẹp
khá nhiều, không biết có phải bị cái gì đâm vào hay không. Ở trong cốp có săm
lốp sơ cua, nhưng cô không biết cách thay. Nhớ lại lời dặn của anh lái xe ở
công ty, nếu như lốp xe đã thủng thì phải thay ngay cái mới, cứ cố mà lái sẽ
làm hỏng cả vành xe... lúc đó tổn thất càng lớn, Tạ Nam chần chừ xem đồng hồ,
đã sắp mười giờ tối rồi, ở đây cách nhà ít ra cũng phải bốn cây số. Đây là vùng
ngoại ô nên rất vắng người, các xe khác đều cứ phóng qua vùn vụt. Đúng lúc đó,
di động đổ chuông, cô mở cửa xe lấy điện thoại ra nghe, là của Vu Mục Thành.
“Chỗ em không biết nhân đạo là gì à, vừa đi công tác
về lại còn làm đêm đến giờ này, em có mệt lắm không, hay để anh đến đón em.”
Tạ Nam cười khổ: “Em đang trên đường về nhà đấychứ,
nhưng xe thủng lốp rồi, em còn đang nghĩ cách đây”. Thấy chiếc taxi treo biển
xe trống chạy qua, một ý nghĩ bỗng lóe lên, cô vội vàng vẫy xe và nói luôn vào
điện thoại: “Lát nữa em gọi lại nhé, có cách rồi”.
“Từ từ, em nói bây giờ em đa