
ng ở đâu đã?”
“Em đang ở trên đại lộ Hòa Bình.” Chiếc taxi dừng lại
cạnh cô, cô vội tắt điện thoại.
Anh tài xế taxi ngó đầu ra khỏi xe, nói: “Tôi không
biết sửa xe đâu cô gái ạ, còn nếu cô muốn về nhà thì xin mời lên xe”.
“Không cần anh phải sửa xe đâu, anh tài ạ, chỉ nhờ anh
thay hộ tôi lốp xe mới, tôi sẽ trả tiền cho anh.”
Anh lái xe đồng ý luôn, bèn mang giá đỡ và cờ lê mỏ
lết ra, bảo Tạ Nam mở cốp sau lấy lốp sơ cua, rồi thay chiếc lốp thủng một cách
rất thành thạo.
Vu Mục Thành lái xe dọc theo đại lộ Hòa bình, vừa đi
vừa quan sát dọc làn đường bên kia, đi được mấy cây số thì nhìn thấy chiếc
Citroen trắng đồ bên đường và Tạ Nam đứng bên cạnh, còn có một chiếc taxi đỗ
đằng sau nữa. Nhưng giữa hai làn đường lại có hàng rào ngăn cách khá dài nên
anh phải lái xe một đoạn xa mới đến được chỗ quay đầu. Khi đến được chồ xe của
Tạ Nam đậu thì thấyTạ Nam đang đưa tiền cho anh tài xế kia, anh ta sung sướng
nhận lấy đi về xe.
Thấy Vu Mục Thành, Tạ Nam có chút ngạc nhiên, hỏi:
“Sao anh lại đến đây?”.
Cơn tức giận ở đâu lại bốc lên đầu Vu Mục Thành: “Tạ
Nam, em luôn chẳng nhớ rằng em còn có một người bạn trai để giúp em trong lúc
gặp khó khăn
Nghe giọng nói nghiêm khắc của anh, cô có chút sợ hãi:
“Thế... anh có biết thay lốp xe không?”.
Vu Mục Thành cười nhạt: “Em được lắm, việc gì em cũng
có thể tự mình xoay xở được, chẳng cần phải dựa dẫm vào ai, anh đã được tận mắt
chứng kiến sự độc lập của em, ấn tượng quả thật là sâu sắc”.
“Em làm sao nào?” Tạ Nam cuối cùng cũng nộ khí xung
thiên, “Anh thấy em chướng mắt quá thì cứ nói thẳng ra. Anh yêu cầu chúng ta
bình tĩnh lại, được thôi, em đã ngoan ngoãn nghe theo lời anh, một mình suy
nghĩ để bình tĩnh lại, thì anh lại trách em không báo cáo gì về lịch làm việc
cả, bây giờ em tìm người để thay một cái lốp xe cũng có lồi với anh à, hay anh
nghĩ em cần phải ngồi khóc ở đây gọi điện khẩn cầu anh đến cứu? Tính gia trưởng
trong anh có lẽ là hơi lớn đấy, khi cần là phải đến, không cần thì đuổi, cái gì
cũng làm theo ý anh. Nhưng mà em rất mệtmỏi, em phải khổ sở lắm mới theo nổi ý
anh, anh có biết không?”.
“Đây có thể coi là lần đầu tiên em thẳng thắn nói với
anh nhiều suy nghĩ đến vậy, phải không Tạ Nam. Những ngày gần đây anh luôn tự
hỏi mình có phải anh đã quá lạm quyền không, bởi anh biết trong mối quan hệ của
chúng ta luôn là anh chủ động, có lúc còn bắt em phải theo anh. Nếu em bảo đó
là tính gia trưởng thì anh đành chịu thôi, anh chỉ thấy rằng nếu mình cứ tự dằn
vặt bản thân thì sẽ bỏ mất nhiều niềm vui trong cuộc sống. Anh không muốn người
con gái anh yêu bỏ lỡ thời thanh xuân tươi đẹp vào cái vòng luẩn quẩn đó.”
Cơn tức giận của Tạ Nam tự nhiên lại bay biến, cô hạ
giọng: “Chẳng biết làm thế nào, con người em vốn đã như vậy rồi. Có điều trông
thấy em dằn vặt anh lại thấy thích thú, em thấy vui vì mình cũng có ích cho một
người khác”.
“Hôm đó tại anh uống say nên nói nhiều câu khó nghe,
xin lỗi em.”
Tạ Nam cắn môi im lặng một lát, rồi thốt lên một cách
khó khăn: “Mục Thành, em rất trân trọng tình cảm giữa chúng ta, thậm chí em còn
phải thẳng thắn mà thừa nhận rằng, càng ngày em càng dựa dẫm vào anh quá nhiều,
nhiều đến mức chính em đang cảm thấy sợ hãi bất an”.
“Nhưng em vẫn không tin tưởng anh, nên em từ chối dựa
dẫm vào anh, đúng không?”
“Không, trên thực tế em rất tin tưởng vào mọi phán
đoán của anh. Nghe người khác nói anh hẹn hò với cô gái khác, em không muốn chủ
động đến hỏi anh mọi chuyện. Một mặt em nghĩ anh có tự do lựa chọn của bản
thân, mặt khác em cảm thấy anh làm việc luôn biết điểm dừng, anh sẽ không lừa
dối em. Em chỉ cảm thấy không tự tin vào bản thân, em sợ em lại giống như trước
đây...” Cô đột ngộtng lại, càng cắn chặt môi hơn.
“Nếu em hỏi anh về cuộc hẹn đó anh sẽ giải thích rõ
ràng mọi chuyện với em. Từ lúc mới quen nhau anh đã hứa thế nào với em thì anh
nhất định sẽ thực hiện như vậy. Anh không thể hiểu rằng sự lần chần của em là
vì lý do gì, chỉ đoán em vẫn quá nặng lòng với cái bóng của quá khứ.”
“Đúng vậy, anh nói có lý. Anh rất thẳng thắn, bên cạnh
anh em tự cảm thấy mình đúng là hay che giấu, hay tự dằn vặt, và cũng tự hổ
thẹn. Em vẫn thấy chúng mình nên tiếp tục bình tĩnh lại thì hơn, để có thời
gian cho cả hai, chúng ta cùng suy nghĩ kỹ lại vấn đề.”
Vu Mục Thành khẽ gật đầu, trong ánh sáng hiu hắt của
đèn đường, khuôn mặt anh lãnh đạm không chút biểu cảm, nói: “về thôi, sắc mặt
em nhợt nhạt lắm, về nghỉ sớm đi”. Tạ Nam lên xe, Vu Mục Thành giúp cô đóng cửa
xe lại, rồi quay về xe của mình, từ từ theo sau xe cô. Đến ngã rẽ vào tiểu khu,
Tạ Nam nhìn gương chiếu hậu, thấy chiếc BMW X5 của anh lại quay đầu đi thẳng,
cô cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, hai ngày lăn lộn với công việc, ban ngày
căng thẳng đầu óc, vừa nãy thì nộ khí xung thiên, cô đã thấm mệt rồi, chỉ muốn
sớm về nhà mà ngả vào giường thôi.
Rắc rối mà công ty của Tạ Nam gặp phải lớn hơn nhiều
so với tưởng tượng của cô. Theo các kênh thông tin như mạng chat, rồi bàn trà,
thậm chí cả nhà vệ sinh, dọc cầu thang...