
”
Dường như không tin vào tai mình, sững người một lát
Vu Mục Thành nổi giận: “Em lại giở chiêu này ra với anh à, em không nghĩ đến
việc phải nói với anh một tiếng hay sao?”. Anh bực mình tắt máy, vứt chiếc điện
thoại lên bàn làm việc, đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chiếc container đang
đậu dưới nhà, Giám đốc bộ phận Cung ứng Lý Kình Tùng đang chỉ huy công nhân bốc
hàng lên xe. Di động của anh lại đổ chuông, nhưng lúc này anh không còn tâm trí
đâu để nghe máy nữa.
Không phải chính miệng anh nói là hai người cần
thờigian để bình tĩnh hay sao? Em cần phải gọi điện báo cáo lịch trình của mình
cho người bạn trai làm mặt lạnh với em mấy ngày liền à? Tạ Nam ngồi trong văn
phòng của một đại lý công ty bên tỉnh ngoài, cô cắn môi đối chiếu sổ sách,
nhưng trong đầu suy nghĩ lung tung. Cuối cùng cô quyết định ra ngoài gọi điện
lại cho Vu Mục Thành. Đến lần thứ ba, đang định thôi không gọi nữa thì Vu Mục
Thành lại bắt máy.
“Xin lỗi anh, Mục Thành, lần đi công tác này là công
ty sắp xếp đột xuất, mai em về rồi.” Giọng cô yếu ớt và từ tốn.
Vu Mục Thành im lặng giây lát, rồi thở dài một tiếng:
“Không sao, anh cũng phải xin lỗi em, thái độ lúc nãy của anh thật không chấp
nhận được, mai mấy giờ em về đến nơi”.
“Đối chiếu xong sổ sách là em về công ty luôn, nên sẽ
về nhà giống như mọi ngày.”
“Ngày mai anh có buổi tiếp khách, có lẽ sẽ về muộn một
chút. Đợi anh về chúng mình nói chuyện nhé, em chú ý lái xe cẩn thận.”
“Vâng, em biết rồi, chào anh.”
Tạ Nam bỏ điện thoại xuống, cười buồn, đành phảiquay
lại văn phòng vùi đầu vào mớ sổ sách thôi.
Lần này cô đi đột xuất thay cho một đồng nghiệp sang
tỉnh bên cạnh theo dõi công việc kinh doanh của đại lý. Trước đây cô vốn chỉ
phụ trách bộ phận dịch vụ nội tỉnh, hai thành phố ở tỉnh bên chính là thị
trường mới mở năm ngoái, lái xe cũng chỉ mất khoảng bốn tiếng là đến. Tạ Nam
không muốn đi tuyến đường dài lộn xộn, nên chịu khó tự mình lái xe qua đó.
Ngày hôm nay công việc tiến hành khá thuận lợi, ông
chủ đại lý họ Tôn còn mời cô bữa cơm tối, rồi như vô tình hỏi về tình hình của
Tiểu Thạch, vốn trước đây phụ trách công việc kiểm toán ở đây.
“Anh ấy thôi việc rồi, hình như định đến Thượng Hải
tìm việc mới.”
Ông Tôn gật đầu: “Cô Tạ này, địa điểm mà ngày mai cô
tới thú vị lắm đấy, ông chủ Vương Tiến Cương ở đó nổi tiếng vì tính độc tài”.
Tạ Nam bỗng chột dạ, cô biết ông Tôn có ý tốt nên mới
nói thế, cái tính độc tài ương ngạnh của Vương Tiến Cương mọi người ở công ty
cũng đã bàn luận từ lâu. Ông này còn thường xuyên nhập hàng trái quy định từ
những nơi khác, khiến cho những đại lý kia rất bất mãn và phản đối. Tạ Nam trả
lời: “Tôi chỉ lo việc đối chiếu sổ sách thôi, chứ không có quan hệ gì trực tiếp
đến ông ta cả”.
Ông Tôn cười một tiếng: “Nhưng mà trước đây Tiểu Thạch
với ông ấy lại có quan hệ rất tốt. Thôi, mình ăn đi, trông sắc mặt cô không
được khỏe lắm, mà ngày mai cô phải đi sớm rồi, tôi không tiễn cô được, cô lái
xe phải chú ý an toàn đấy”.
Tối đó Tạ Nam trở về khách sạn, tiện tay bật ti vi
lên, rồi mệt mỏi ngồi dựa vào thành giường. Bây giờ tháng nào cô cũng đi công
tác, phòng ngủ tiêu chuẩn ở khách sạn không làm cô thấy xa lạ nữa nhưng vẫn để
lại cảm giác mông lung. Cô phải liên tục nhắc nhở mình không được tủi thân,
nhưng hoàn cảnh hiện giờ không tủi thân không được.
“Chúng ta nên không gặp nhau một thời gian để bình
tĩnh lại đã. ”
Những ngày gần đây, câu nói lạnh lùng của Vu Mục Thành
cứ liên tục vang bên tai cô, thản nhiên, bình tĩnh, đối với anh thì thật dễ
dàng, bởi từ trước đến nay lúc nào anh chẳng bình tĩnh.
Còn cô thì không thế, cô chỉ còn cách dùng một thời
khóa biểu chặt chẽ và chính xác để khống chế bản thân, khiến mình không còn
thời gian rảnh rỗi mà làm những việc bồng bột. Cô phải kiềm chế lắm mới không
gọi choanh, chỉ sợ trong điện thoại sẽ nghe thấy anh nói rằng sau này chúng
mình đừng liên lạc nữa. Như chìm vào giấc mơ bồng bềnh êm dịu, theo bản năng Tạ
Nam đi ra khỏi chiếc giường của mình để đến với một vòng tay ấm áp quen thuộc.
Nhưng cô lập tức tỉnh lại hoàn toàn, ý thức được rằng vòng tay ấy tuy không xa
cách, chỉ ở tầng bốn của tòa nhà bên cạnh thôi, nhưng ở giữa hai người đã có
một khoảng trống vô hình không thể với tới được.
Cô nằm hẳn xuống giường trong bóng tối, tự nói với bản
thân: Mình cũng không công bằng với anh ấy, mình chỉ nghĩ đến bản thân, coi anh
ấy như cây gồ túm được trong lúc sắp chìm. Không thể ích kỷ như thế được, phải
cho anh ấy thêm thời gian và không gian nữa.
Cũng may có chuyến công tác này, Giám đốc Mạc thường
cử nhân viên nam đi đảm nhận những nghiệp vụ ở tỉnh ngoài. Nhưng, do chưa tìm
được người thay thế cho Tiểu Thạch, ông ấy đã nghĩ đến cô, cô cũng đồng ý luôn,
thế là xa nhà hai ngày, cách nhà ba trăm cây số với bốn tiếng lái xe, còn cách nào
để mình bình tĩnh tốt hơn cách này nữa.
Tạ Nam đã mất ngủ đến mấy ngày rồi, chạy bộ buổi tối
cũng chẳng giúp ích thêm gì, soi gương thấy quầng mắt thâm đen mà đến bản thân
cũng phải giật mình. Sáng nay, khi đang c