Disneyland 1972 Love the old s
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326372

Bình chọn: 9.00/10/637 lượt.

c mơ và hiện thực là hai chuyện khác hẳn nhau.

“Trước đây em nghĩ chúng ta không cần chịu trách nhiệm gì với nhau,

chúng ta đến với nhau chỉ vì cô đơn, chỉ có hôm nay không có ngày mai.

Nhưng khi nhìn thấy anh và người con gái khác ở bên nhau em lại rất đau

lòng, em không thoát khỏi được nhà tù tình yêu. Em không biết tại sao

mình lại lo lắng vì một thứ tình cảm có thể biến mất bất cứ lúc nào.”

Chỉ có hôm nay, không có ngày mai, chỉ một câu nói của Sa Chức đã làm tôi bừng tỉnh. Giữa chúng tôi không có tình yêu, đến với nhau chỉ vì cô đơn…

“Sa Chức, em ở cùng ai cũng được, không nhất thiết phải là anh.” Có

lúc Sa Chức cho tôi cảm giác giống như cây anh túc xinh đẹp khiến tôi

đắm say không thoát ra được. Nhưng người phụ nữ như cô ấy, cần tình dục

chứ không phải tình yêu. Cuộc đời mỗi con người đều có vô vàn khả năng,

chỉ sợ là chọn nhầm đường và nhầm người. Bi kịch của đời người không

phải ở chỗ ngắn ngủi mà là một khi đã lựa chọn, đã đi trên một con đường thì sẽ không có cơ hội đi con đường khác nữa. Tôi không hiểu gì về cô

ấy, tôi thấy cô ấy đã hoàn thành giá trị cho sự tồn tại của mình trên

đời này, cô ấy đã giải quyết được mọi vấn đề trong cuộc sống cho bố mẹ.

Còn tôi thì sao? Nếu theo cô ấy tôi chết lúc nào cũng không biết. Trong

Cung điện Phỉ Thúy này có một căn phòng lớn bí mật, ở đó là sòng bạc,

sòng bạc của Sa Chức…

“Đàn ông chơi trò chơi tình ái nhìn chung đều rất “chất”, cử chỉ lời

nói dáng vẻ đều rất đẹp đẽ, nhưng trái tim anh ta thì lạnh ngắt, một

vùng trống rỗng. Bọn họ chơi trò tình ái rất thuận tay, vì trong lòng họ căn bản không có tình yêu… Em lại thích anh thế này, người đàn ông qua

lại với em bằng tình cảm chân thật.” Sa Chức cười, nụ cười đẹp một cách

thê lương lạnh lẽo.

Bảy giờ tôi trở dậy, gọi đồ ăn sáng, gấp quần áo cho cô ấy, khẽ hôn

nữ thần trong mộng của tôi. Anh phải đi rồi, nữ thần của anh.

Ở bên nhau cần nhiều dũng khí hơn chia tay.

Chúng tôi không cùng thuộc một thế giới, hai đường thẳng sau khi cắt nhau sẽ mãi mãi rời xa nhau, càng ngày càng xa…

Vào thành phố, tôi gửi tiền vào thẻ ngân hàng cho cô ấy (khi tỉnh dậy tôi đã lén chép lại số tài khoản), số tiền đó là từ Vương Hoa Sơn. Tôi

gửi cho cô ấy hai mươi lăm vạn tệ, cả tiền cô ấy mua quần áo cho tôi

nữa. Tôi nhắn tin cho cô ấy: Sa Chức, anh sẽ mãi mãi ghi nhớ giấc mộng

đẹp này. Giờ là lúc nên tỉnh dậy rồi…

Rồi tôi tháo sim, bẻ gãy, thay sim mới…

Tôi mua một số quà gửi về cho bố mẹ, quay về kho công ty thì đã là

buổi chiều, mệt nhoài ngồi xuống bàn bên cạnh cửa kho. Tôi mệt không

phải vì tối qua không ngủ mà là nghĩ sau này không có Sa Chức nữa, toàn

thân bỗng trở nên trống rỗng. Nghĩ đến nét mặt kinh ngạc chỉ Sa Chức có, sau này không thể gặp lại nữa, tim tôi lại thắt lên từng hồi.

A Tín khá bận rộn, sau khi vào sổ đơn nhập kho, cậu ấy đến chỗ tôi

nói: “Lão đại, anh đã nghe nói gì chưa, công ty đã mua mấy tòa nhà dân

phí sau cải tạo thành nhà tập thể cho nhân viên.”

Điều này tôi cũng biết từ lâu, vì sau khi bộ phận tiêu thụ chuyển về

đây, rất nhiều nhân viên nhà đều ở quanh địa điểm cũ, đi làm ở đây không những xa mà còn thường xuyên tắc đường. Công ty kiếm được tiền, xếp

trong tốp 10 rồi cũng nên làm gì đó cho nhân viên, khiến nhân viên thoải mái họ sẽ làm việc tốt hơn. Công ty liền mua mấy tòa nhà phía sau văn

phòng, khu đó vẫn còn rộng, bỏ tiền xây khu vui chơi, trồng cây trồng

hoa, dựng nên khu nhà tập thể đẹp đẽ cho nhân viên. Nhưng người trong bộ phận tiêu thụ lại đông… chỉ tiêu có hạn, để có được một căn phòng ai

cũng vắt óc lôi kéo quan hệ, tặng quà cáp nịnh nọt lãnh đạo đi cửa sau,

mọi cách có thể làm được đều nghĩ cả rồi.

Mấy con kiến như tôi với A Tín thì người ta đâu có để mắt đến? “A

Tín, đừng suy nghĩ viển vông nữa, không đến lượt chúng ta đâu.”

A Tín thở dài: “Em cũng biết vậy… Nhưng em thật sự mong có được một

căn. Như thế thì em gái em không cần ở dưới gầm cầu nữa. Lương của em

hiện giờ cũng nuôi được nó rồi, em muốn nó vào thành phố, yên tâm tìm

việc làm.”

Tôi bình tĩnh lại nghĩ, chút chuyện này mà tìm Vương Hoa Sơn thì

không phải để nghe ăn mắng sao? Hoàng Kiến Nhân là quản lý bộ phận kho,

chắc chắn hắn có một căn. Hoàng Kiến Nhân có thành ý lôi kéo tôi như

vậy, một chỉ tiêu lẽ nào lại khó khăn? Nhưng tôi không thể để Lâm ma nữ

biết, cô ta bài xích tôi như thế, cô ta mà biết thì đừng hòng được gì.

“A Tín, để tôi đi thử xem sao.”

“Cảm ơn lão đại, cảm ơn lão đại!” A Tín cảm động đến suýt nữa thì quỳ xuống. Cậu nhóc này lẽ nào không biết đạo lý chỗ nào nam nhi quỳ xuống

là chỗ đó có vàng hay sao?

Hoàng Kiến Nhân hớt hải chạy đến chỗ tôi: “n Nhiên, sao điện thoại của cậu gọi không được vậy?”

“Trưởng ban Hoàng, anh đến thật đúng lúc, tôi muốn nhờ anh một việc.” Tôi định là, muốn có một chỉ tiêu thì phải đánh hạ Hoàng Kiến Nhân

trước, để hắn hợp tác thuyết phụ Mạc Hoài Nhân giúp đỡ.

“Có chuyện gì… để sau nói…” Hắn vội nói.

“Không được, việc này phải nói ngay bây giờ!”

“Lãnh đạo cấp cao bộ phận tiêu thụ họp, tìm cậu lâu lắm rồi! Điện

thoại thì gọi m