XtGem Forum catalog
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325932

Bình chọn: 8.5.00/10/593 lượt.

m kích, dù gì trên đời này vẫn còn

người tốt. “A Tín, đừng mong những người khác cũng như chúng ta, vì

không phải tất cả những người trên thế giới này đều là người. Tôi ngất

là Hoàng Kiến Nhân gọi cho cậu? Không ổn, A Tín, mau về kho xem sao,

nhanh lên!” Hoàng Kiến Nhân gọi cho A Tín, nếu hắn không vào văn phòng

họp thì không cùng tầng với văn phòng giám đốc, nhất định làm Mạc Hoài

Nhân báo cho Hoàng Kiến Nhân dụ A Tín đi! Trước đây chúng muốn ép tôi

chết, tôi không tin chúng lại có lòng tốt cứu mình. Gọi A Tín đi làm gì? Chắc chắn là làm chuyện mờ ám.

“Lão đại... nhưng hiện giờ anh... sao em đi được?” A Tín nhìn tôi lo lắng.

“A Tín, trước đây tôi đã làm ở kho một thời gian dài, sau đó bị bọn

Hoàng Kiến Nhân đá đi! Bọn chúng và tôi không đội trời chung, cậu hiểu

không? Bao giờ có thời gian tôi sẽ nói cho cậu nghe. Giờ thì cậu về kho

ngay cho tôi! Nhớ là đừng coi chúng là kẻ thù, phải luôn tươi cười! Còn

nữa, bất cứ ai cũng không được động vào đồ trong kho, bất luận là trưởng ban, phó ban, giám đốc gì đó. Chỉ có tổng giám đốc Vương Hoa Sơn là

được. Khi về cậu kiểm lại hàng, xem kỹ từng thùng hàng, có thể có thùng

bị thiếu hoặc bị tráo đổi. Được rồi, cậu mau về đi! Có chuyện gì thì gọi cho tôi trước! Mau... gọi taxi mà về!”

“Lão đại, hôm nay hai chúng ta đều ra ngoài. Nhưng trong kho thì vẫn

phải xuất nhập hàng, trưởng ban Hoàng gọi người đến chuyển hàng, chúng

ta không thể không cho anh ta động vào.”

“Vậy thì cậu đối chiếu giấy tờ cẩn thận rồi mới xuất hàng.”

Nhất định không đơn giản vậy đâu, nhất định bọn chúng có mục đích gì

không thể cho người khác biết. Cứ nghĩ đến gương mặt đáng ghét chẳng có

chút ý tốt nào của Mạc Hoài Nhân là toàn thân tôi lại lạnh toát. Tôi còn định lập kế hại chúng, xem ra bây giờ sắp bị chúng hại nữa rồi! An Lan

nói: “Anh Ân Nhiên, đừng giận nữa được không? Anh có đói không để em đi

mua đồ ăn.”

“Cảm ơn em, An Lan.” Lời nói của An Lan tựa làn gió xuân ấm áp thổi qua lòng tôi.

Cô bé này nhỏ hơn A Tín hai tuổi, cũng giống anh trai, là người hiền

lành lương thiện, đôi mắt sáng, dung mạo xuất chúng. Nhưng dung mạo có

xinh đẹp thế nào thì cũng không thể sánh được với trái tim nhân ái thuần khiết. “An Lan, nghe A Tín nói em cũng đăng ký học từ xa.”

Vâng ạ, bảy giờ sáng ra bãi rác trước... trưa học bài, chiều sáu giờ ra bãi rác, tối lại học...”

Điều tôi may mắn hơn hai anh em họ đó là tôi còn có gia đình để gửi

gắm tâm tư. Nhưng họ thì sao, chỉ có thể nương tựa vào nhau... “An Lan,

thế tối em có phải về gầm cầu không?”

“Tối mười giờ vẫn còn xe buýt về đó mà.”

“Em sống một mình ở nơi hoang vu đó không sợ sao?”

“Trước đây, vì cái gầm cầu này mà anh em đã bỏ ra rất nhiều công sức, từng đánh nhau giành giật với người khác. Người của ban quản lý đường

từng nói phải dỡ, anh em quỳ xuống xin cũng không được, sau đó phải đưa

họ ít tiền, rồi họ thấy bọn em không làm ảnh hưởng gì đến cầu đường,

cũng rất kín đáo, không sợ cấp trên điều tra, cầm tiền rồi đồng ý cho

bọn em ở đây. Từ đó anh em bận rộn dựng nhà, tối anh ấy về muộn, sáng

lại đi sớm, nên làm rất kiên cố, có mấy cái cửa chống trộm không thể mở

cạy được. Anh ấy bảo có dùng thuốc nổ cũng không ăn thua gì.”

“An Lan, nhưng sau khi xuống xe, trời tối mù mịt như thế em không sợ thật sao?”

“Anh Ân Nhiên, hôm anh đến là buổi tối nên nhìn không rõ, cách chỗ

bọn em không xa là một thôn trang, trong thôn mọi người thấy bọn em đơn

độc không nơi nương tựa đều đối xử với bọn em rất tốt. Anh em kéo trộm

điện từ đó, cứ nghĩ họ không biết, nhưng thật ra họ biết hết, chỉ là

không nói mà thôi. Anh ấy đăng ký dịch vụ hai số điện thoại gọi cho nhau không mất tiền, khi anh ấy không có ở nhà, tối đi ngủ em gọi cho anh

ấy, cứ để thế cho đến sáng.

Đây là hai anh em thế nào... nước mắt tôi không kìm được mà trào ra.

An Lan cuống lên nói: “Anh Ân Nhiên, có phải rất đau không?”

“Không, không sao... Nhưng sao hai người không về nhà? Về quê ấy.”

“Anh em nói họ hàng đều coi thường bọn em, trở về sợ sẽ bị người

trong thôn ức hiếp. Mấy năm trước hai anh em về quê làm chứng minh thư,

sau khi thắp hương lễ bố mẹ, ông bà tổ tiên, muốn ngủ nhờ một đêm ở nhà

chú, nhưng chú ấy nói bóng nói gió cạnh khoé, anh em không chịu được,

dắt tay em đi cả đêm lên huyện, ở trong nhà trọ mấy hôm, nhận chứng minh thư rồi quay về ngay. Anh em nói, bao giờ em có công việc như anh ấy

thì có thể sống trong thành phố, không cần phải sống ở bãi rác nữa.”

“An Lan, đi gọi bác sĩ giúp anh.” Tôi bảo An Lan đi, rồi thầm khóc,

tôi buồn cho họ, cũng buồn cho chính tôi, tôi thật không giống một người đàn ông... Bác sĩ tới nói vết thương của tôi không nghiêm trọng, có thể về bất cứ lúc nào, nhưng cũng kiến nghị ở lại bệnh viện một đêm sáng

mai kiểm tra lại một lần nữa. Có gì mà phải kiểm tra chứ? Tôi cởi bỏ bộ

quần áo bệnh nhân, mặc quần áo mình vào, nhưng khi nhìn thì sững sờ.

Quần không sao, còn áo thì lấm tấm đầy vết máu.

An Lan cứ khuyên tôi ở lại một đêm, tôi nói: “An Lan, mua giúp anh bộ quần áo, tuỳ bộ nào cũng được, tầm ba bốn chục tệ?”