
ày cao gót lập
tức nhằm thẳng đũng quần tôi mà giẫm. Chết tiệt, định thiến tôi chắc!
Cũng may không trúng! Tôi cuống cuồng lấy tay chặn lại, cũng tóm được
cẳng chân của cô ta. Cô ta rút chân lại, tất và chiếc giày tuột ra...
“Á!” Tôi kinh ngạc kêu lên, “Tôi không cố ý...”
“Giờ anh cũng vẫn muốn cởi quần áo của tôi chứ gì?!” Cô ta nổi giận,
thật sự nổi giận rồi, bầu ngực cao cao cứ nhấp nhô lên xuống, đại sự
không hay rồi!
Tôi vội vàng đứng dậy, đường đường là một giám đốc bộ phận tiêu thụ
lại cởi nốt cái giày bên kia ném tôi, tôi tránh được, cô ta càng nổi
điên, cầm cái ghế ở phía sau ném, tôi cũng tránh được. Hà Khả ở bên
ngoài nghe thấy tiếng động trong văn phòng, đẩy cửa vào. Lúc này tôi
đang nấp trong góc tường, thấy cửa mở ra thì vội xông tới. Lâm ma nữ vẫn chưa xả hết giận, cầm ống bút ném tới. Vốn dĩ tôi có thể tránh, nhưng
nếu tôi tránh thì nó sẽ ném thẳng vào Hà Khả. Tôi ôm lấy Hà Khả, nhưng
ai ngờ ống bút lại làm bằng thuỷ tinh, bốp một tiếng đầu óc tôi choáng
váng, cái ống bút đó đập ngay giữa trán và huyệt thái dương, đuôi lông
mày tôi có máu chảy ra.
Nhìn thấy máu, Hà Khả kêu lên kinh hãi. Tôi giận dữ, quay lại đứng
trước mặt Lâm ma nữ, tôi giơ nắm đấm lên, nhưng đáng hận là cô ta vẫn có dáng vẻ vương giả vững như Thái Sơn không hề sợ hãi. Tôi rất muốn đánh
nhưng dần dần lại thu tay về. Lần trước lúc mới đánh cô ta đúng là rất
thoải mái, nhưng sau đó tôi đã tự mắng mình không chỉ một lần, lại động
thủ với một người phụ nữ, còn là người đã phá thai vì mình. Nghĩ vậy tôi hạ tay xuống, nhưng tôi vẫn chưa thể nuốt được cơn giận này. Thế là tôi cầm cái di động trên bàn ném mạnh xuống đất. Một người đàn ông bị một
người phụ nữ đánh cho vỡ đầu chảy máu? Cái điện thoại thành đối tượng
trút giận của tôi, ném như thế tôi vẫn chưa hả, tiện tay ném luôn ra
ngoài cửa sổ, ở độ cao này có lẽ tan xương nát thịt, cái điện thoại
không tàn thì cũng phế.
“Có lúc, tôi chỉ hận, hận không thể ăn thịt, nhai xương cô!” Máu nhỏ
xuống bàn làm việc, tôi đứng nhìn Lâm ma nữ, nhìn mãi nhìn mãi, trước
mặt dần trở nên mơ hồ, cuối cùng tôi ngất đi...
Khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm tại một nơi đầy mùi thuốc kinh
tởm, bệnh viện. An Lan, em gái An Tín, tôi nghe An Lan gọi: “Anh nhìn
kìa, anh Ân Nhiên tỉnh rồi!”
“Lão đại, anh tỉnh rồi à!” Thấy ánh mắt quan tâm của A Tín, bỗng dưng tôi muốn khóc.
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra trước đó, tôi hỏi: “A Tín, tôi... có bị
nặng không?” Tôi sờ trán, không có lớp băng quấn kín mít, chỉ là bôi
thuốc rồi dán mấy miếng băng dính lên.
“Lão đại, anh tỉnh dậy là tốt rồi! Bác sĩ nói anh không sao, chỉ bị
ngã đập đầu, thương ngoài da và hơi chấn động não một chút...” A Tín
phấn khích nói.
“Ngã?”
Thì ra Lâm ma nữ nói với cậu ấy, lúc đó Hà Khả vừa mới lau nhà, sàn
còn ướt, khi tôi bước vào không cẩn thận nên ngã đập đầu xuống khiến cái ống bút thuỷ tinh trên bàn vỡ tan...
Lâm ma nữ, đúng là biết cách bịa chuyện.
“Lão đại, Lâm tổng giám còn nói, sau khi tỉnh dậy anh hãy gọi cho chị ấy.”
Đúng là nên gọi cho cô ta. Tôi ấn số của cô ta, di động đã bị tôi ném ra cửa sổ, giờ vẫn tắt máy...
Tôi gọi đến văn phòng: “Tại sao lại nói với người khác như vậy? Tôi
tự ngã? Cô tưởng là chơi bịt mắt bắt dê à?” Nếu biết mình ngất đi thì
lúc đó nên đánh cô ta một phát, giờ càng nghĩ càng tức.
“Anh tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì tốt! Kẻ xấu sống nghìn năm, tôi cũng
tin anh không chết dễ thế đâu. Nếu muốn tôi bồi thường tiền viện phí thì tốt nhất nên an phận một chút!” Đây là loại phụ nữ gì? Không xin lỗi
thì thôi lại còn lí lẽ hùng hồn như thế, đặc biệt là cái giọng đó, tôi
nghe mà nghiến răng kèn kẹt.
“Mẹ kiếp, chỉ vài trăm tệ tôi không trả nổi chắc?”
“Tôi đã nói anh tự ngã thì chính là anh tự ngã. Nếu anh muốn nói với
đồng nghiệp khác là tôi đập đầu anh thì có lẽ không ai tin đâu. Loại
người hạ đẳng như anh chẳng cần quan tâm danh tiếng, nhưng với tôi thì
vô cùng quan trọng...”
Cái giọng quái gở của cô ta thực sự khiến tôi không chịu nổi: “Lâm Tịch! Lão yêu bà cô câm mồm vào cho tôi!”
“Tôi cảnh cáo anh, đừng có chửi tôi lần nữa! Từ nhỏ tới giờ chưa có
ai dám chửi tôi, đánh tôi đâu! Anh nhịn tôi rất lâu rồi, thì tôi cũng
nhịn anh rất rất lâu rồi! Nếu tôi và anh mà tính sổ thì có lẽ anh sẽ
chẳng tốt đẹp gì đâu!”
“Lão yêu bà, cô chết đi cho tôi! Loại phụ nữ lòng dạ độc ác như cô
rồi sẽ có ngày gặp báo ứng!” Tôi không thể kiềm chế bản thân được nữa.
“Tôi gặp báo ứng? Được, anh rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả?!” Cô ta ngắt máy.
Tôi nhắm mắt lại: “A Tín, cho tôi điếu thuốc!”
“Ồ.” A Tín đưa thuốc cho tôi.
Rít mấy hơi, nhìn di động thấy tám giờ tối, tôi nhận ra có gì không đúng: “A Tín, sao tôi lại ở đây?”
“Anh ngất công ty gọi cấp cứu, trưởng ban Hoàng Kiến Nhân gọi cho em. Em chạy tới thì thấy trước văn phòng Lâm tổng giám có rất nhiều người,
em còn tưởng anh chết rồi... Em cuống lên, chạy vào trong cõng anh xuống dưới nhà, vừa hay xe cấp cứu tới... Anh Ân Nhiên, những người đó nhìn
thấy anh ngất mà chẳng dìu anh.”
Trong lòng tôi dấy lên niềm cả