
? Lần đó bảng tên của
cô đeo trước ngực cao cao, vừa nhìn là...” Tôi không thể nói hết được.
Cô ấy hơi bực mình: “Cái gì chứ... Lâm tổng giám bảo anh lên gặp.”
Tôi còn muốn đối chiếu xong giấy tờ muốn tìm ra dấu vết sai phạm của
bọn Hoàng Kiến Nhân, liền hỏi: “Cô ấy tìm tôi sao không gọi điện thoại?”
“Điện thoại của anh có gọi được không?” Hà Khả hỏi.
Tôi lấy di động ra, hết pin rồi...
Hà Khả có thân hình tuyệt thật, tôi cứ lén nhìn cô ấy suốt, từ tầng
hầm lên tầng một, rồi lên thang máy. Còn nhớ tối hôm ra ngoài cùng Mạc
Hoài Nhân, cái con đàn bà kia khuấy dục vọng trong người tôi lên rồi...
Tôi không thể nào ôm cô ta người toàn bãi nôn để làm chứ? Nếu làm một
trận phong vân với thư ký Hà Khả đây thì thật tốt biết bao. Nhìn cô ấy
kìa, cái váy ngắn thế kia, bất cứ lúc nào cũng có thể..., nhấc váy lên
một cái là...
“Hừ... xem ra, những gì người ta nói là thật.” Hà Khả hừ mũi, nhìn tôi khinh bỉ.
“Người ta nói gì?” Tôi nhận ra sự thất lễ của mình, ho khan.
“Họ nói anh nhìn trộm đồng nghiệp nữ thay quần áo, còn lấy trộm nội y.” Tôi nhớ là khi tôi còn ở đó cô ấy chưa đến mà.
“Cô mới đến sao lại biết?” Có lẽ, văn phòng có một tuyệt đại dâm ma,
công việc trong văn phòng lại khô khan, không có lời đồn thì cũng phải
nguấy lên, họ hiểu nhầm tôi là tuyệt đại dâm ma, còn truyền cho đời sau, tôi vừa trở về là chuyện này lại thành chủ đề bàn tán rồi.
Mấy lần trước lên văn phòng tôi đã quen với những ánh mắt dị nghị của đồng nghiệp, nhưng khi Hà Khả nhìn như vậy tôi vẫn vô cùng mất tự
nhiên. Chắc là vì cô ấy là mỹ nhân, chẳng có thằng đàn ông nào muốn để
lại ấn tượng không đẹp trong mắt mỹ nhân cả. Nhưng sự mất tự nhiên này
cũng chưa bằng một phần mười khi đứng trước Bạch Khiết.
Lâm Tịch đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía xa, ngón tay khẽ nâng cằm như
đang suy nghĩ điều gì. Tôi gõ cửa mấy cái, cô ta bừng tỉnh gọi tôi lại:
“Anh lại đây.”
Tôi muốn nhìn vào cửa sổ tâm hồn của cô ta để đoán xem chuyện tiếp
theo là tốt hay xấu, nhưng lại không thể xuyên qua cặp kính râm kia
được.
“Anh ngồi đi. Hà Khả, đóng cửa vào!” Lâm Tịch gọi với ra Hà Khả ở bên ngoài.
Đóng cửa sao? Tôi ngồi trước bàn làm việc, cô ta ở bên trong. “Nghe
nói anh đuổi hết công nhân khuân vác rồi?” Lâm Tịch khẽ nhướn môi hỏi.
Mấy việc nhỏ nhặt ở kho mà Lâm tổng giám cũng phải hỏi đến sao? “Việc vận chuyển hàng ở kho mà Lâm tổng giám cũng phải đích thân sắp xếp
sao?”
Lâm Tịch không trả lời thẳng câu hỏi của tôi: “Tôi không ngờ anh lại
tài giỏi như vậy, họ nói tiền vận chuyển hàng đều chuyển cho anh cả, thu nhập cũng không tồi.”
Công việc hạ thấp thân phận như thế trong công ty này ai muốn làm
chứ? Nhưng tiền chuyển hàng của Ức Vạn cao hơn một nửa so với mấy nơi
bên ngoài như bến xe, hơn nữa mấy thùng hàng ở đây tuy to nhưng không
nặng, nhìn bề ngoài có vẻ mệt nhọc, nhưng thực ra cũng giống tôi, quen
rồi là ổn, còn rèn luyện được thân thể, lại không ảnh hưởng tới công
việc hàng ngày. Tính ra thì lương còn cao hơn mấy công việc hành chính,
khó tránh việc những người đó có ý kiến, trước đây có, bây giờ chắc cũng có. Nhưng mà, ghen ghét là chuyện bình thường, chỉ cần không ảnh hưởng
đến công việc thì họ cũng chẳng làm gì được.
“Đêm... hôm đó...” Lâm Tịch đỏ mặt, rồi ngừng lại. “Tôi cứ cảm thấy
có gì không ổn. Bình thường tửu lượng của tôi không kém như vậy, hôm đó
chúng ta uống rượu gì vậy?”
“Mấy cốc sau cùng vị có gì đó là lạ. Tôi cũng đang nghĩ, có phải mấy
người đó cho thứ gì vào rượu không, uống mấy ngụm đã thấy choáng váng.”
Cuối cùng thì Lâm Tịch cũng thông suốt rồi, chi bằng tôi nói bọn họ cho
xuân dược vào rượu, như thế thì... cô ta cũng không canh cánh trong lòng việc đó nữa! Aiz, sao giờ tôi mới nghĩ ra chứ, thông minh muộn quá đi
mất, có điều muộn còn hơn không! “Sau khi tôi uống vào thì toàn thân
nóng rực, đầu cứ thấy ong ong, chỉ muốn, muốn... cởi quần áo của cô...”.
Lâm Tịch không để tôi nói hết, gương mặt như phủ một lớp băng lạnh
lùng nhìn tôi, rồi nghiến răng quát: “Tôi sẽ khiến chúng phải trả giá!”
Mượn gió bẻ măng, tôi nói tiếp: “Tối hôm đó tôi không dám vứt cô lại
một mình, dìu cô ra xe nhưng cô lại nôn khiến toàn thân tôi bẩn hết,
cũng hết cả sức lực, thế là nghĩ đến việc đưa cô đi thuê phòng, cũng
chẳng có ý nghĩ nào khác. Lâm tổng giám, cô nghĩ xem, người có thân phận thấp kém như tôi, lại là cấp dưới của cô, có cho mười lá gan tôi cũng
không dám chạm vào cô. Nhưng lúc đó cô lại động tay động chân trước, sau đó, trước sự mê hoặc của cô tôi thực sự không kiềm chế được... Nói thật là, trước mặt cô có mấy người đàn ông có thể kiềm chế chứ...”
“Đủ rồi!” Cô ta nổi điên, “Ra ngoài!”
Kế hoạch thành công, đã đổ tội được cho đám người kia, thực ra tôi
cũng rất hận chúng, chỉ một đêm đó đã đem đến một đống phiền phức cho
tôi. “Tối đó vốn là cô bắt đầu trước mà, nếu biết sau này có nhiều phiền não thế, dù cô có cho tiền tôi cũng chẳng dám.” Tôi vừa đứng dậy vừa
lầm bầm.
Có lẽ câu này của tôi hơi to, hoặc có thể Lâm ma nữ không phải người, thính giác vượt xa giới hạn của người trái đất, chiếc gi