Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325845

Bình chọn: 7.5.00/10/584 lượt.

hay giả?”

“Ha ha, tôi chưa thử.” Khốn nạn, hắn ta cũng nghiên cứu sâu về chức năng sinh lý của con người quá nhỉ!

Hắn ta nói nhỏ: “Là thật đấy, tôi thử rồi, ở tuổi tôi uống thì một

đêm có thể ba lần! Nhưng với thanh niên trai tráng như cậu thì có lẽ cô

gái bên cạnh cậu ba ngày cũng không rời nổi giường... Ha ha ha...” Hắn

ta cười dâm đãng.

Cô gái bên cạnh tôi cũng hợp với Mạc Hoài Nhân, gọi phục vụ mang rượu và Red Bull vào.

“Chú em, tối nay ăn uống ngủ nghỉ do tôi chi hết! Cứ yên tâm mà làm

tới đi!” Nói rồi hắn bắt đầu cùng cô gái bên cạnh vừa uống vừa bật mấy

bài hát tục tĩu...

Cô gái bên cạnh tôi cũng sán lại, bầu ngực kia, cái rãnh kia, sự lẳng lơ kia, tôi muốn... cứ thế này, dù tôi là Liễu Hạ Huệ cũng nổ tung mất

thôi!

Uống xong mấy chai Mạc Hoài Nhân không chịu nổi nữa, lảo đảo dựa vào

cô gái kia đứng dậy: “Chú em, tửu lượng của tôi kém quá, thực sự...

không... uống nổi nữa, chúng ta... đi thôi. Lên nào... Để tôi đưa cậu

lên!”

Lúc này tôi cũng không còn sức lực gì nữa, cùng hắn lên tầng trên.

Bên trên là phòng nghỉ, Mạc Hoài Nhân thuê cho tôi một phòng, hắn một

phòng, cởi quần áo cô gái kia ngay ở cửa rồi kéo cô ta vào...

Tôi và cô gái kia cùng dìu nhau vào trong, tôi không nhịn được nữa

đẩy cô ta ra giường, đang định cởi quần áo thì cô ta cong người nôn hết

ra giường... Khốn kiếp...

Nhìn đống tởm lợm đó tôi không chịu nổi, chạy vào nhà vệ sinh nôn...

“Cô, mau dọn sạch sẽ đi!”

Cô ta gọi phục vụ lên dọn.

Nhưng lúc này tôi không còn hứng thú nào nữa...

Khi cô ta tấn công, tôi thật sự muốn đánh cho cô ta ngất đi. Tôi suy

nghĩ những lời Mạc Hoài Nhân nói, có lẽ nào cái máy tám mươi vạn bị mất

là do hắn làm? Nếu hắn có ý định thì chắc chắn làm được. Nếu là hắn thật thì rất đáng bị xử bắn!

Trong bè lũ bốn tên này, phó tổng giám Tào tôi không nói nữa, người

ta là phó tổng, chắc cũng chả có thời gian cả ngày bày trò cùng tay

trưởng ban Mạc, nhưng còn tâm phúc Đàm Đào Sênh thì sao? Tôi lấy điện

thoại gọi cho A Tín, sau khi chắc chắn kho không xảy ra chuyện gì tôi

mới suy nghĩ lời của Mạc Hoài Nhân. Kiếm tiền? Nói chuyện kiếm tiền với

một quản kho nhỏ bé? Không thể nghĩ ra điều gì. Từ từ vậy, nhất định sẽ

có ngày chúng sẽ đích thân nói với tôi. Cô gái kia giờ đã bùng cháy dục

hoả, cứ nằm rên hư hử. Tôi nhìn áo cô ta còn dính thứ cô ta vừa nôn thì

mọi ham muốn tan thành mây khói. Tôi đậy chăn lên người cô ta, còn mình

thì chạy ra sô-pha.

Sáng dậy tôi lại gọi cho A Tín, chắc chắn kho hàng không sao thì bảo

cậu ấy mở kho. Trưởng ban Mạc gõ cửa, thấy tôi thì cười ha ha: “Thế nào, cô gái đó không xuống nổi giường chứ hả?”

Tối qua cô ta nằm rên rồi tự ngủ rồi, nếu cô ta không nôn thì... Aiz, nghĩ lại thật mất hứng! Lại tiêu tiền rồi, dù là không phải tiền của

tôi! “Trưởng ban Mạc, cô gái của anh thì sao?”

“Nhắc đến con đàn bà đó là tôi lại tức! Ba tiếng liền mà cô ta chỉ

nói một câu “Đừng dừng lại...”, khiến ông đây mệt chết! Ai lấy cô ta,

nếu không có khả năng của bọn súc sinh thì đừng nghĩ nữa đi! Chẳng có

chút khả năng biểu diễn gì cả! Nếu chuyện này mà cũng kiện được thì tôi

kiện lâu rồi!”

“Đúng rồi, trưởng ban Mạc, tư lệnh phòng không như tôi không có ràng

buộc gì thì thôi, sao anh cũng có thể tuỳ ý qua đêm bên ngoài như vậy?

Lẽ nào không vợ không con?”

“Aiz, vấn đề gia đình, đừng nói nữa! Đi nào, ăn sáng rồi chúng ta về công ty...”

Qua mấy ngày, một hôm mới sáng sớm tôi phải ra ngoài xử lý công việc, khi về thì tên nhóc A Tín đã xếp được nửa xe hàng, thấy tôi cậu ấy cười hì hì: “Lão đại, vừa rồi có một tiên nữ đại mỹ nhân đến tìm anh.”

“Hử? Ai cơ?”

“Cũng không phải tìm anh, chỉ nhìn vào trong một cái, em thấy cô ấy

đáng nghi thì chặn lại, sau đó nhìn kỹ thì mới biết, là người yêu của

anh!” Tên nhóc này nói năng không rõ ràng, người yêu của tôi? Tôi có

người yêu sao?

“Rốt cuộc là ai?” Tôi cuống lên.

“Chính là tiên nữ tỷ tỷ mà hôm phỏng vấn em, anh nhìn thấy là ngẩn người ra ấy.”

Tôi hiểu rồi, là Bạch Khiết. “Cô ấy có nói gì không?”

“Chẳng nói gì cả, chỉ nhìn vào trong một cái, em chặn cô ấy lại, nhận ra đó là người yêu của anh thì cũng không hỏi gì cả.”

Tiên nữ tỷ tỷ... Không biết tiên nữ tỷ tỷ tìm tôi có việc gì? Chắc

chắn không phải chuyện gì tốt, có lẽ Trần Thế Mỹ của cô ấy có quan hệ

với Trần Thế Mỹ trong lịch sử, có lẽ hắn ta chính là Trần Thế Mỹ chuyển

thế, hậu sinh khả uý, Trần Thế Mỹ đệ nhị không chỉ đá cô ấy mà còn lừa

tiền. Lần này cô ấy biết sai nên đến tìm tôi? Có lẽ là vậy. Nhưng cũng

có thể là cô ấy nhìn tôi không thuận mắt. Nói chung khả năng nào cũng có thể xảy ra.

Hừ, nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản... Nghĩ nhiều quá thật vô

vị, đúng là quá vô vị. Nhưng... vừa nghĩ như vậy thì phía trước, trước

mặt xuất hiện một cô gái đẹp tựa đoá phù dung, tôi thà mình là anh hùng

khí đoản: “Hà Khả...” Tôi khẽ gọi tên cô ấy.

“Anh biết tên tôi?” Hà Khả, chính là thư ký của Lâm Tịch. Bộ trang

phục công sở bó sát người làm nổi bật dáng người thon thả, tôn lên từng

đường cong hoàn hảo.

“Lần trước chúng ta từng gặp mà, cô quên rồi à


Old school Easter eggs.