Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325783

Bình chọn: 9.00/10/578 lượt.

này.

Tất cả giấy tờ đều phải đối chiếu lại, thế cũng tốt, có thể sẽ tìm được lỗi nào đó của Hoàng Kiến Nhân, chơi cho hắn chết luôn.

Nhưng hiện giờ tôi toàn nghĩ về Bạch Khiết, tôi cứ nghĩ mãi, ánh mắt

vừa rồi cô ấy nhìn tôi sẽ thế nào? Là ghét bỏ? Ghê tởm? Khó chịu? Thất

vọng? Hay không thể tin nổi? Có rất nhiều khả năng, nhưng nói chung

không phải sự mong chờ.

Nhìn cậu An Tín bận rộn chuyển hàng, tôi nhớ đến mình trước đây.

Trước đây tôi rất cừ, một mình làm việc của mấy công nhân liền. Sao bây

giờ lại không được? Cứ bảo mấy công nhân kia không phải đến nữa, tự mình làm là được rồi. Nhưng giấy tờ hiện nay nhiều hơn trước rất nhiều, e là một mình làm không nổi...

“An Tín, cậu lại đây!” Tôi gọi An Tín.

Cậu ta quệt mồ hôi chạy lại: “Ân đại ca, gọi em A Tín là được rồi.”

“A Tín, chỗ hàng họ chuyển cậu đã vào sổ chưa?”

“Em ghi chép hết rồi.”

“Tại sao cậu lại chuyển hàng?” Tôi hỏi.

“Vì... bình thường em làm những việc này quen rồi... Thấy họ làm vất

vả thế, bèn... Có phải kho có quy định không được giúp chuyển hàng

không?” Tôi bỗng có ấn tượng tốt với cậu nhóc này.

“A Tín, cậu chịu được khổ không?”

Cậu ta không trả lời tôi, nói: “Ân đại ca, em muốn... muốn mời anh ăn cơm...”

“Tại sao?”

“Đây... đây là công việc đầu tiên trong đời em. Nếu không phải anh giúp thì có lẽ... Ân đại ca, em muốn mời anh ăn cơm.”

Tôi vốn định từ chối nhưng cậu ấy nói rất kiên quyết, ánh mắt như rực cháy, dường như để nói ra lời mời này cậu ấy đã phải hạ quyết tâm rất

lớn. Tôi không nhẫn tâm từ chối, liền nhận lời, cậu ấy lại tiếp tục vui

vẻ chuyển hàng.

Sao cái tên Hoàng Kiến Nhân chết tiệt kia vẫn chưa đến? Chắc bọn

chúng đã biết tin tôi quay lại rồi, chắc là đang chuẩn bị đối phó với

tôi. Tôi nhất định không được lơ là...

Xem giấy tờ đến phát mệt, tôi nằm lăn ra bàn làm việc nghỉ ngợi, tôi

thấy mình thật lăng nhăng, thấy Sa Chức thì thích Sa Chức, thấy Bạch

Khiết lại gạt Sa Chức sang một bên...

Cứ nằm thế đến lúc ngủ mất...

Khi tỉnh lại thì đã tám giờ tối, công nhân chuyển hàng về hết từ lâu, tôi vẩy vẩy hai cánh tay tê rần, rồi đứng dậy đá đá chân.

Nhưng, đây là kho hàng sao? Từng thùng hàng được xếp ngay ngắn, gọn

gàng, kho hoàn toàn sạch sẽ. Tôi định làm xong giấy tờ sẽ quét dọn,

nhưng đã có người làm trước rồi.

A Tín tay cầm chổi lau nhà đi ra, thấy tôi tỉnh thì cười nhe hai hàm răng trắng bóng: “Hì hì, Ân đại ca dậy rồi à?”

“Cậu dọn dẹp đấy à?”

“Vâng... rảnh rỗi không có việc gì.”

“Không phải... cậu có thể về từ lâu rồi sao?”

“Em... đợi anh đi ăn cơm, thấy kho không được sạch lắm, chưa được sự đồng ý của anh đã quét dọn một chút.”

“Không sao, chuyện này không cần tôi đồng ý.”

Trong lòng tôi thấy thật ấm áp, đến cái thành phố lạnh lẽo này lâu như vậy, cuối cùng đã gặp được một người...

Cậu ta gọi một cái taxi, tôi cũng không biết cậu ta đưa tôi đi đâu.

Cậu ta đưa thuốc cho tôi, tôi xua tay: “Tôi không biết hút...”

Taxi đi ra tận ngoại thành, tôi càng ngày càng thấy khó hiểu, phải ra tận đây ăn cơm sao?

“Đến rồi!” A Tín nhảy xuống, trả tiền xe.

Tôi cũng xuống theo, đến rồi? Đây là đâu? Một vùng tối mù, đưa tay ra cũng khó nhìn được năm ngón tay.

“A Tín... Cậu đưa tôi đến đâu đây?”

“Em ở đây.”

Nghĩa địa ư? Đây là đâu? Ở phía xa là từng đống từng đống nhấp nhô, ẩn hiện.

A Tín lấy di động ra soi đường dẫn tôi đến bên dưới chân một cây cầu. Ở đó có một túp lều đơn sơ, bên dưới túp lều đó là rất nhiều thứ rách

nát, cậu ta đưa tôi lên một cái cầu thang ngắn làm từ những sợi thép.

Vào đến bên trong thì tôi sững sờ, bên ngoài nhìn rách nát như thế nhưng bên trong có quét một lớp sơn hồng, lại còn có cả điều hoà!

Một cô bé ít tuổi hơn chúng tôi, ngồi ở bàn ăn, trên bàn bày những món ăn nhìn rất ngon.

Cô bé thấy A Tín thì nhảy lên: “Anh về rồi à!”

“Ân đại ca, ngồi đi, ngồi đi...” A Tín vội bảo tôi ngồi xuống.

Cô bé kia cười với tôi: “Chào n đại ca...”

Tôi sững sờ, dưới gầm cầu nơi ngoại thành hoang vu lại có hai anh em đặc biệt thế này sống...

Tôi cầm bát lên, gắp mấy miếng, món ăn thật thơm ngon, lâu lắm rồi tôi không được ăn bữa cơm gia đình thế này.

A Tín lấy răng bật nắp chai bia, tôi lấy đũa gảy cái nút chai: “A Tín, cậu ở đây sao?”

“Để Ân Nhiên đại ca chê cười rồi... Bọn em, bọn em sống như vậy. Hồi

nhỏ, khi mới có em gái, nhà nghèo quá nên không có gì ăn, bố em đành đi

trộm nhà trưởng thôn, bị người trong thôn đánh chết... Hai anh em và mẹ

cùng sống trong những lời chê cười của người đời. Mẹ em không chịu được

sự nghèo khổ đó, chạy theo người khác rồi. Khi ấy em năm tuổi, cùng em

gái đi ăn xin mấy tháng trời... thường xuyên bị ức hiếp. Mẹ không nỡ bỏ

hai anh em nên quay về thôn đón chúng em lên thành phố Hồ Bình. Đây là

bãi rác lớn nhất Hồ Bình, từ đó ba người nhà chúng em sống dựa vào bới

rác, nhặt đồ trong đống rác này bán cho các cửa hàng thu mua phế liệu.

Năm mẹ qua đời em mười ba tuổi, chỉ còn có hai anh em nương tựa vào

nhau...”

“Chúng em cũng như những đứa trẻ khác, cũng muốn được học hành. Chúng em thường xuyên nhặt được sách cũ, thế là mang về nhà đọc. D


XtGem Forum catalog