
p, cút đi, là gọi con hoang mày ấy.” Tên lưu manh chửi
tôi.
“Đồng chí cảnh sát, nó chửi tôi, anh có quản không?” Tôi nói.
“Không sao, cậu đi đi, tôi gọi anh ta.” Tay cảnh sát thả cho
tên lưu manh đi, giữ tôi lại.
“Đồng chí, tôi là dân lành, anh không được bắt tôi.” Tôi run
rẩy, nghĩ bụng, quả này xong rồi, sẽ bị xử bắn mất.
“Anh đưa chứng minh thư đây!”
“Đây, anh xem, tôi là người tốt, cái ảnh này rất đẹp trai
đúng không, làm gì có kẻ xấu nào đẹp trai như tôi?”
“Nói ít thôi, có biết anh đã phạm lỗi gì không?”
Tôi nghĩ bụng, lẽ nào anh ta nhìn ra tôi là tội phạm cướp
của, dù thế nào tôi cũng không thể thừa nhận, bèn lắc đầu quầy quậy: “Tôi có
phạm lỗi gì đâu, anh đổ oan cho tôi rồi!”
“Cảnh sát nhân dân không bao giờ đổ oan cho người khác! Cho
anh biết, anh vừa vượt đèn đỏ!”
Nghe thế tôi thở phào: “Khụ, chỉ là vượt đèn đỏ thôi mà, có
gì đâu. Nào nào, mời anh điếu thuốc.”
“Đừng có giả vờ với tôi, anh có biết vượt đèn đỏ nguy hiểm
thế nào không?”
“Đúng đúng, anh nói phải, sau này tôi không dám nữa.”
“Được rồi, anh nộp phạt năm mươi tệ rồi đi đi.”
Tôi đành buồn bực lấy tiền nộp phạt, sau nghĩ lại không bị xử
bắn coi như may mắn rồi, còn bận tâm năm chục tệ sao? “Cảm ơn anh, tôi đi được
chưa?”
Bị dằng dai một lúc, tuy không bị bắt nhưng đối tượng của tôi
không biết biến đi đâu rồi.
Tôi hơi chán nản không biết làm sao, nhìn biển người không
biết tìm cô ta ở đâu bây giờ. Tôi đành cứ thế đi không mục đích, nhưng được cái
tôi cũng may mắn, lại nhìn thấy mái tóc dài kia một góc đường, nhưng rồi chớp
mắt cái đã lại biến mất trong bóng tối.
Tôi liều mình chạy sang mặc kệ có nguy cơ bị phát hiện, đuổi
theo cô ta đến một con ngõ nhỏ tối om, nhưng ở đó chẳng thấy gì, cô ta lại biến
mất rồi.
Lần này tôi thất vọng hoàn toàn, một cảm giác cô đơn tột cùng
xộc thẳng vào tim tôi. Tôi châm điếu thuốc, rít vào từng hơi dài, trong đầu cứ
lởn vởn mãi bóng dáng của cô gái đó.
Mình làm sao vậy? Có phải thích cô ta rồi không? Tôi nghĩ.
Tại sao lúc này điều hấp dẫn tôi lại là con người cô ta chứ
không phải dây chuyền vàng, túi Prada, ví tiền?
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ mông lung thì cô gái đó đột nhiên
xuất hiện. Cô ta đi ra từ một cửa hàng bán quà tặng.
Cô ta bất ngờ xuất hiện khiến tôi trở tay không kịp, cuống
cuồng vứt đầu thuốc đi. Trong đêm tĩnh mịch, tiếng “lộp cộp” từ gót giày của cô
ta vô cùng rõ ràng, dáng người thướt tha đó cũng dần biến mất trên con đường
tối tờ mờ, mái tóc bay phấp phới theo gió. Có lẽ đúng là cô ta đã uống rất
nhiều rượu, túi xách không khoác trên vai kẹp vào nách mà là treo ở bàn tay
đung đưa theo từng bước đi. Tôi động thủ đây!
Tôi sải bước lại gần, chỉ cần cướp cái túi là được, trong túi
của cô ta ít nhất phải có vài nghìn tệ, cướp đồ trang sức thì hơi khó, tôi chỉ
cần giật lấy túi rồi chạy, chắc chắn cô ta không đuổi kịp.
“Soạt” một cái, có kẻ từ con ngõ bên trái chạy ra nẫng tay
trên của tôi. Hắn giật lấy cái túi rồi chạy mất.
Mẹ kiếp! Lại còn thế này, con mồi tôi nhắm cả nửa ngày trời
lại để kẻ khác nẫng mất! Hắn giật được cái túi rồi chạy mất, khốn kiếp, tôi
phải đuổi theo hắn cướp lại cái túi. Hắn ta người thấp bé có lẽ không chạy
thoát được tôi đâu.
Tôi chạy vượt qua người cô gái kia, nghe thấy cô ta hét lên:
“Á! Ăn cướp!”
Tên kia tay cầm túi, chạy hết con ngõ này lại vòng sang ngõ
khác, chắc chắn hắn không thể ngờ tôi là đồng liêu của hắn, hắn nghĩ cướp được
cái túi rồi, nào biết được bọ ngựa bắt ve sầu lại có chim sẻ đứng sau? Tôi cũng
có thể coi là chim sẻ?
Thôi, là bọ ngựa vậy.
Hồi đi học, ở trong khoa, với các hạng mục chạy ngắn một
trăm, hai trăm, bốn trăm mét, chạy cự ly trung và dài, tôi ít khi có địch thủ.
Tên cướp kia chưa chạy hết con ngõ thứ hai thì bị tôi đuổi đến sau lưng, hắn
cũng dự đoán trước có người đuổi đằng sau, đột nhiên vung tay lên, tôi thấy
trong tay hắn là một con dao găm. May mà tôi không đứng quá gần, nếu không thì
bụng bị một rạch rồi.
Nhãi con, dám giết tao?
Tôi nhanh tay tóm lấy cánh tay cầm dao của hắn kéo về phía
mình, thuận thế đưa chân lên đá hắn. Túi và dao đều rơi xa, tôi xông lên túm
lấy tóc đập đầu hắn xuống đất mấy phát. Lần này toàn thân hắn mềm nhũn, từ các
con ngõ khác có mấy tên đồng bọn của hắn chạy ra, tôi nhặt cái túi rồi chạy.
Chạy qua vài con ngõ, vừa chạy vừa nhìn về phía sau, khi chắc
chắn không còn ai đuổi nữa tôi mới chậm lại. Cúi nhìn cái túi trong tay, phía
trước đụng phải một người, tôi vội vung túi lên định đập, nhưng... người đó lại
là cô gái bị giật túi.
Cô ta vẻ mặt đầy cảm kích cầm lấy túi từ tay tôi: “Cảm ơn
anh, cảm ơn đã lấy lại giúp tôi!”
Tôi sững sờ...
Khi bình tĩnh lại, tôi cúi đầu nghĩ xem có nên cướp không,
nhưng cô ta lại tò mò nhìn tôi, đã nhìn rõ mặt tôi rồi. Nếu tôi cướp, cô ta đi
báo cảnh sát thì khả năng bị bắt là rất lớn.
“Thật sự cảm ơn anh, tôi là Chi Lan, anh tên gì?”
Khi ngẩng lên nhìn cô ta, tôi sững sờ, Chi Lan, quả nhiên là
tiên nữ xinh đẹp diễm lệ thướt tha... Bỗng một cảm giác kỳ lạ khiến tôi không
nói được gì, đôi mắt to tròn t