
ần, thì ra đã có âm mưu từ trước.
Đi qua một quán bar, “Cánh cổng thiên đường” tuyển bảo vệ,
yêu cầu ít nhất tốt nghiệp cấp ba, cao mét bảy nhăm trở lên, cơ thể cường
tráng, vẻ ngoài ưa nhìn. Tôi vào xem.
Cạnh tranh với tôi còn có vài anh chàng cao to khác, nhưng
may mắn học lực, sức khoẻ và vẻ bề ngoài đã giúp tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy
mình hơn người khác. Đường đường là sinh viên tốt nghiệp đại học cầm mấy cái
bằng chứng nhận đi ứng tuyển bảo vệ, hầy hầy, thật nực cười nhỉ?
Nhưng công việc này khá tự do, muốn đi lúc nào cũng được, hơn
nữa lương cũng không thấp.
Công việc của tôi là giám sát từ mười giờ tối đến hai giờ
sáng hôm sau, nếu thấy khách có xích mích hoặc gây chuyện thì lập tức ngăn
chặn, kiêm việc giúp các cô gái thoát khỏi những người bám dính lấy mà không
chịu bỏ thêm tiền.
Hàng ngày, tôi phải giám sát tại nơi mù mịt khói thuốc, ăn
nói tục tĩu, nhìn những kẻ có tiền đùa giỡn các cô gái: ép uống rượu hút thuốc,
uốn éo uống thuốc lắc, sờ trên sờ dưới, thậm chí còn véo nọ nhéo kia hoặc tát
cho mấy cái. Các cô gái không những không được thể hiện sự đau đớn mà còn phải
tỏ ra lẳng lơ thích bị ngược đãi để lấy lòng bọn chúng. Tôi giống như con chó
giữ nhà, vì sinh tồn mà bán sức lao động, nhưng lại nhìn người khác sống để
phát tiết tinh lực dư thừa. Tôi nghĩ mình suy sụp rồi, hoặc có thể nói là, tôi
hư hỏng rồi...
Tôi sợ gặp phải bạn học hoặc đồng nghiệp trước đây, sợ nhìn
thấy tất cả những ai mình quen biết...
Hôm đó tôi nghỉ, ngoài “Cánh cổng thiên đường” ra tôi chẳng
còn chỗ nào để đi, tôi không muốn mốc meo trong cái địa lao này, vì vậy tôi
thay một bộ quần áo bò sạch sẽ thoải mái đến “Cánh cổng thiên đường”.
Tất cả các cô gái ở đó nhìn thấy tôi đều rất kinh ngạc, họ
không thể ngờ một Ân Nhiên mặc bộ đồng phục bảo vệ nhem nhuốc thường ngày lại
cường tráng, lại đẹp trai thế này, lại có chút phong trần khoáng đạt. Các cô
gái vây quanh tán tỉnh tôi, kể toàn truyện cười người lớn.
Trước tối hôm nay, tôi mặc bộ đồng phục xám, đội mũ xám chưa
bao giờ dám nói gì với những cô gái xinh đẹp lả lướt kia, không phải tôi không
thích, mà là người ta không coi loại bảo vệ nhỏ bé ra gì. Tuy họ bán thân thể
nhưng nếu may mắn thì thu nhập một đêm của họ có thể còn nhiều hơn lương cả
tháng của tôi.
Những cô gái thoải mái còn nhảy những điệu gợi cảm với tôi.
Bình thường tôi chỉ có thể đứng trong góc tường nhìn họ vui vẻ với khách dưới
ánh đèn, không ngờ tôi cũng có một lần như vậy, tôi quên luôn bản thân mình vui
vẻ cùng họ nhảy.
Khi tôi đang cuồng nhiệt nhảy thì một người bảo vệ khác đưa
cho một mảnh gi- ấy, trên đó có dòng chữ ngay ngắn: “Nhảy rất đẹp, có thể nể
mặt đến gặp tôi tại “Athena” không? Thưởng thức người đẹp của anh.”
“Athena” là tên một gian phòng bao trong “Cánh cổng thiên
đường”. Những người vào đó đều là loại giàu có, họ phải bỏ ra ít nhất hai nghìn
tám để bao. Đương nhiên tổng tiền uống rượu gọi đồ ăn thì không chỉ có vậy.
Thưởng thức người đẹp của tôi?
Hề hề, thật nực cười, tự coi mình là người đẹp, đúng là quá
tự tin. Tôi nhìn mảnh giấy, cười cười rồi vứt đi. Các cô gái ngạc nhiên nhìn
tôi: “Ân Nhiên, có người đẹp mời sao anh không đi?”
“Lương tháng của tôi ngay tiền thuê phòng cũng không đủ, tôi
không dám đi.”
Các cô gái đều cười bất lực.
Nhìn thấy một cô ca sĩ mặc đồng phục học sinh, hở đùi, áo có
mấy cái khuy không cài đang uốn éo điên cuồng trên sân khấu, tôi nghĩ tới hai
đứa em, ban đầu tôi đã nói với bố sẽ lo học phí cho em, nhưng...
Khi tôi gọi điện thì bố tôi đã ngủ vì uống say quá rồi, em
gái lớn đã đến trường, em gái nhỏ khóc nói rằng, học phí của hai chị em là bố
vay được từ một người họ hàng. Lúc đầu người đó không cho vay, nhưng bố đã quỳ
trước nhà người đó hai ngày liền, vì thể diện người đó mới cho bố vay. Người này
hồi xưa nghèo rớt mồng tơi, hồi bố vẫn làm ở huyện đã dùng tên mình bảo đảm ở
ngân hàng thì ông ta mới có cơ hội giàu lên. Ai ngờ bố vừa thất thế là ông ta
lập tức trở mặt không nhận người nhà nữa.
Sau khi ngắt điện thoại, tôi tát mạnh vào mặt mình hai cái,
trong óc có tiếng “u u”. Tôi ngồi ở bar gọi một chai Nhị Oa Đầu, cậu phục vụ
cười hi hi nói:
“Này, Nhị Oa Đầu nặng như thế, hay là tôi pha cốc Thành phố
bầu trời cho anh lê tê phê nhé!”
“Hừ, có rượu gì phê được như Nhị Oa Đầu?”
Rượu và đồ ăn trong quán bar thường đắt hơn bên ngoài đến N
lần, N tương đương với năm. Tôi bực bội uống hết nửa chai Nhị Oa Đầu, người ta
bảo nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, tôi càng uống càng ngẩn ngơ... nhìn những
người trong này, ai cũng mang trên mặt nụ cười tẻ ngắt, đó là nụ cười thật sự
sao?
Một cô gái xinh đẹp ngồi bên trái quầy bar đã thu hút tôi,
thật ra tôi không nhìn thấy gương mặt cô ta, mái tóc dài đã che mất rồi, nhưng
chiếc vòng vàng lấp lánh trên cổ cô ta đã thu hút tôi. Khi cô ta trả tiền, lấy
ví ra từ cái túi Prada, trong ví là một đống thẻ ngân hàng, còn cả một sấp tiền
đỏ chót. Những người có tiền thế này, nhẫn hay vòng đeo trên người đều là xa xỉ
phẩm.
Đột nhiên tôi lại có ý định cướp c