
ạo nên một vầng kim quang
huyền ảo. Thế giới vẫn còn những cảnh tượng đẹp như thế, sao tôi lại
phải biến mình thành cái xác cứng đờ tỏa ra khí lạnh được kéo ra từ tủ
đông cơ chứ? Chỉ vì công việc thôi sao? Vì vài tên tiện nhân? Hay vì mấy người phụ nữ muốn mà không được?
Mẹ kiếp! Ông nhất định phải nghĩ cách để sống!
Ở đây có tấm bảng viết tuyển nhân viên làm thêm thường xuyên, nó cũng đã được đặt ở đây từ rất lâu rồi, màu sắc bạc đi nhiều.
Dù sao cũng không có việc làm, làm một thời gian khi có công việc
chính thức rồi tính tiếp. Tôi ứng tuyển rất thuận lợi, vốn nghĩ sẽ làm
việc trong khu buôn bán, nhưng người của phòng nhân sự lại dẫn tôi đến
bên cạnh bãi đỗ xe, chỉ vào khu rửa xe, mặt không chút biểu cảm nói:
“Nhân viên rửa xe, một ngày sáu mươi tệ, từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối, làm thêm một tiếng năm tệ, cậu có làm không?”
“Không ký hợp đồng lao động gì sao?”
“Không cần, muốn đến thì đến, tối trả luôn lương ngày hôm đó.”
Còn có việc tốt vậy sao?
Nhìn có vẻ vất vả nhưng vẫn hơn so với việc ngày nào cũng ngồi trong địa lao than thở về cuộc đời.
Thế là tôi đi làm, ngày nào cũng mặc đồng phục làm nhân viên rửa xe.
Tuy không vất vả bằng chuyển hàng trong kho nhưng càng ngày càng xa rời
với lý tưởng hồi học đại học rồi. Hồi còn trong trường, những điều thầy
cô dạy khiến chúng tôi cảm thấy xã hội này thật tốt đẹp, chúng tôi đều
mong ước rời khỏi cổng trường đón chào một tương lai tươi sáng. Chưa tốt nghiệp mà mọi người đều muốn trường phát bằng sớm một chút, ngày tốt
nghiệp ném bát ném nồi không phải chỉ để từ biệt cuộc sống sinh viên
hạnh phúc, mà còn vì tưởng rằng dựa vào sự nỗ lực của mình có thể rời
con suối nhỏ hẹp đến với đại dương bao la hùng vĩ.
Giờ nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy nực cười. Tôi vừa lau xe vừa chìm
đắm trong ký ức, từ phía sau bỗng có một giọng nói quen thuộc: “Anh Tào, chúng ta đi mua đồ lâu như vậy mới quay lại mà sao xe vẫn chưa rửa
xong?”
Tôi quay lại nhìn, là Lý Bình Nhi, một tay cầm túi quần áo, tay kia
khoác tay một người đàn ông trung niên. Ông ta đáng tuổi bố cô ấy, chính là ông ta, người đàn ông bện tóc lại như vòi bạch tuộc, phó tổng giám
Tào? Kẻ đã đập một đống giấy tờ vào mặt tôi.
Tôi không muốn để Lý Bình Nhi nhìn thấy tôi thế này nên kéo sụp mũ xuống.
“Anh nhanh lên một chút được không? Chúng tôi đã để xe ở đây gần một tiếng rồi đấy!” Phó tổng giám Tào hét lên với tôi.
Tôi gật gật đầu.
Sao Lý Bình Nhi lại đi cùng với phó giám đốc ma quỷ họ Tào của công
ty tôi, à nhầm, tôi đã bị đuổi khỏi công ty rồi, là của công ty Ức Vạn?
Lẽ nào đây chính là một trong các cổ đông của khu ăn uống và tắm hơi của công ty cô ấy? Tôi nhìn lại cái xe con màu đen mình đang rửa, đúng rồi, chính là chiếc xe này!
Lý Bình Nhi và phó tổng giám Tào, đúng là hình tượng người đẹp và
quái vật đang thịnh hành trên thế giới. Người đẹp thích quái vật sao?
Yêu nhau yêu cả đường đi lối về, yêu tiền của quái vật thì tiện thể yêu
luôn quái vật. Đứng trước sự sinh tồn thì tôn nghiêm, thể diện, khí
phách, tất cả đều dẹp hết sang một bên đi! Nhưng đàn ông thì không được, rất ít đàn ông có thể ăn bám phụ nữ, tôi bỗng cảm thấy Trần Thế Mỹ đúng là rất có bản lĩnh…
Tuy tôi đã kéo mũ xuống rất thấp che khuất gương mặt, nhưng Lý Bình
Nhi vẫn nhận ra dáng người tôi. Phó tổng giám Tào vừa vòng sang bên kia
xem xe đã sạch chưa thì cô ấy đã nóng lòng mỉa mai tôi, vung vẩy túi
quần áo mới: “Tục ngữ nói, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, ngủ với ai đó nhiều lần như vậy mà cũng chưa từng được nhận một thứ gì ra hồn. Ở trên đường nhặt bừa một người đàn ông còn tốt hơn là tỉ mỉ chọn lựa.”
Ngữ khí rất chua chát, từng lời đâm thẳng vào tim tôi.
“Này này, cậu lại đây! Chỗ này, cậu rửa thế nào vậy hả?” Phó tổng giám Tào hét lên.
Tôi tiến lại nhìn, đã sạch lắm rồi, không biết ông ta muốn tôi rửa
chỗ nào nữa? Tôi không hiểu nhìn xuống gầm xe, ông ta chỉ vào một chỗ
nào đó. Tôi đành cúi người chui vào lấy khăn lau.
“Rửa một lần mất hai chục tệ mà còn không sạch, không biết các cậu
làm ăn kiểu gì? Xe tôi đắt lắm đấy!” Phó tổng giám Tào không nhận ra tôi nhưng vẫn khiêu khích như thế, lẽ nào ông ta cũng coi mình là người
thượng đẳng?
Lý Bình Nhi cố tình đóng cửa thật mạnh, nhìn tôi với ánh mắt coi
thường đầy khinh bỉ, ưỡn à ưỡn ẹo đầy vẻ tiểu thư nhìn thật chướng mắt.
Phụ nữ thực tế đến mức này chẳng trách mà đàn ông liều mạng vì sự
nghiệp như vậy, chẳng trách mà nhiều đàn ông lại hướng tới hình mẫu nam
chính oai phong như trong tiểu thuyết Kim Dung như thế. Chiếc Audi A6
lao đi, tay họ Tào kia còn cố tình lướt qua một vũng nước khiến nước tóe hết lên người một ông cụ đi xe đạp. Khốn kiếp, đừng để một ngày nào đó
rơi vào tay tôi, nếu không thì lão ta chết không được yên đâu!
Tôi sang bên kia đường lấy chiếc khăn sạch lau quần áo ướt cho ông cụ kia. Ông vừa cảm ơn vừa lầm bầm người này lái xe kiểu gì vậy. Khi quay
lại thì thấy chủ tiệm đang chống nạnh nhìn tôi, đôi mắt rực lửa: “Mấy
cái khăn lau xe đó đều mua từ Thượng Hải đấy! Ai bảo cậu mang đi lau
người hả?”
“Mẹ kiếp