
một đêm trăng, làm ma cũng rất phong lưu.
“Những bệnh mà cô ấy mắc phải có rất nhiều con đường lây truyền, có
thể do quan hệ tình dục, cũng có thể do vệ sinh cá nhân không cẩn thận.”
“Trong này viết ngày này kia là ý gì?”
“Tuần trước là khử trùng, tuần này, là hôm nay cũng khử trùng, tuần sau kiểm tra, nếu được thì làm phẫu thuật phá thai.”
Nói vậy tôi còn phải gặp cô ta hai lần nữa, đau đầu, nhìn thấy cô ta là muốn đánh rồi…
Ra khỏi phòng khám tôi do dự rất lâu, đi rồi thì cuộc phỏng vấn của
tôi phải làm sao? Không đi nhỡ cô ta làm sao thì không phải chỉ là việc
của cô ta mà thành của tôi rồi! Loại phụ nữ đó có chuyện gì mà không làm được chứ? Dù tôi có chạy trốn thì ai biết được ngày nào đó cô ta ôm một đứa bé đến gặp bố mẹ tôi, hậu quả thật khôn lường…
Nhắn tin cho cô ta: “Năm giờ tôi đến.” Rồi tôi tắt máy.
Tôi vào đợi phỏng vấn, đến lượt tôi thì đã bốn rưỡi rồi. Đầu óc lơ mơ bước tới trước mặt giám khảo, đối phương đọc hồ sơ của tôi rồi nói:
“Thường thì những người được gọi đến phỏng vấn có 80% khả năng thông
qua. Điều kiện của cậu rất tốt, nhưng có một điểm không thể không nói.”
Phỏng vấn kiểu gì vậy? Không cần cả tự giới thiệu sao?
“Trong hồ sơ có một điểm chúng tôi chú ý, cậu từng làm việc ở Viễn thông Ức Vạn đúng không?”
“Vâng.”
“Xin lỗi, chúng tôi không cần nhân viên từ Ức Vạn.” Người ngồi bên cạnh nói thẳng.
Tôi ngạc nhiên: “Tại sao?”
“Ức Vạn trước nay luôn có yêu cầu rất cao với nhân viên, làm việc
được ở đó từ ba tháng trở nên mới là nhân viên chính thức. Cậu bị đuổi
đúng không?”
Tôi cúi đầu, lúc viết sơ yếu, cứ nghĩ viết từng làm ở Ức Vạn sẽ có
ích một chút, dù sao thì các công ty hiện giờ không thích sinh viên mới
tốt nghiệp không có kinh nghiệm làm việc. Ai ngờ kinh nghiệm làm việc
này lại là tảng đá ngáng đường tôi.
Tôi ảo não ra khỏi đó, đó là cái quy tắc gì thế?!
Khi đến bệnh viện thì đã gần năm giờ rồi, đứng trong khoa sản trên
tầng ba, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm ma nữ: “Tôi đang ở khoa sản.”
Vừa ngắt máy thì ăn một cái tát. Tôi ngẩng lên nhìn thấy bộ mặt giận
dữ của cô ta: “Tôi ghét nhất người khác không nhận điện thoại của tôi!
Anh giỏi lắm, dám dập máy với tôi!”
“Sao tôi lại không dám?”
Lại một cái tát nữa bay tới, tôi nhanh tay tóm được, hầm hầm nói: “Cô đừng có gây với tôi, hôm nay tôi đang bực, cô dám chạm vào tôi thì tôi
trả lại gấp đôi!”
Tôi cúi xuống nhặt điện thoại, thấy có rất nhiều người quây lại chỗ
chúng tôi, khi đứng thẳng dậy thì “bốp” một cái, đầu tôi nghẹo hẳn sang
một bên. Tôi lập tức dùng mu bàn tay trái đánh trả cô ta. “Bốp” một cái
lên má trái của cô ta! Chiếc kính râm bay vút đi. Cô ta ôm mặt, tôi xoa
má, nửa bên mặt nóng như thiêu. Tôi giơ tay định cho cô ta phát nữa
nhưng cô ta đã nhanh tay che mặt. Xem ra cô ta cũng rất đau, nước mắt
rơi cả ra rồi. Tôi chầm chậm hạ tay xuống, không biết cái tính cách lạnh lùng, hung hãn, cao ngạo, cách ly với thế giới này của cô ta là từ đâu
ra.
Thế mà lại có dáng mỹ miều, kiều mị thế kia, ngay lúc tức giận cũng
xinh đẹp như thế. Không ngờ cô ta lại vung tay tát tôi, tôi túm lấy tay
cô ta: “Cô mà còn đánh nữa tôi bóp chết!”
Các y tá chạy lại kéo hai chúng tôi ra: “Không nhìn thấy chữ giữ yên lặng đó sao? Muốn cãi nhau thì về nhà!”
“Đi xếp hàng!” Cô ta hét lên.
“Cái gì?”
“Xếp hàng! Bệnh viện hết giờ rồi!” Cô ta nhìn mọi người xung quanh quát: “Nhìn cái gì mà nhìn?!”
Tôi cầm bệnh án đi xếp hàng, đến lượt thì gọi cô ta, cô ta đi vào,
rồi đi ra, hai người đi xuống, không ai nói câu nào. Cô ta đi lấy xe
phải ra bãi đỗ xe, tôi đi xe buýt phải ra bến chờ xe buýt. Cô ta nói với tôi: “Chuyện này chưa xong đâu!”
Chuyện gì chưa xong? Lẽ nào cô ta còn muốn tôi phải nhận lỗi, hay muốn tìm người trừ khử tôi? “Thế cô muốn thế nào?”
“Tuần sau nếu anh không đến thì tôi sẽ không để anh yên đâu!”
“Cô dọa tôi đấy à? Nếu không phải tôi có lương tâm thì đã chạy từ lâu rồi, việc gì phải chịu cô đày đọa thế này?”
“Nếu không phải anh, nếu không phải anh có lương tâm chứ gì? Nếu
không phải anh thì tôi có phải chịu đày đọa thế này không?” Cô ta lại
bắt đầu hét ầm lên.
“Việc không nên làm cũng làm rồi! Cái không nên có cũng có rồi! Cô
còn muốn thế nào? Đồ phụ nữ không hiểu lý lẽ, mong thượng đế phù hộ tuần sau là lần cuối tôi gặp cô!” Chẳng trách mà Vương Hoa Sơn không cần cô
ta. Với cái tính chỉ một câu không hài lòng là động dao động kiếm thì dù có xinh hơn Trần Viên Viên, hơn Tây Thi thì rồi cũng bị đá thôi!
Cô ta không đáp trả rồi đi mất như cơn gió.
Tưởng thế là kết thúc một ngày xui xẻo ai ngờ lúc ra bến chờ xe buýt
thì nghe tiếng ô tô lao tới. Tôi theo phản xạ có điều kiện nhảy sang một bên. Con xe tuần dương hạm trên lục địa phanh cái két ở ngay chỗ tôi
vừa đứng! Tôi vốn đi trên đường cho người đi bộ, hai cánh bánh xe bên
phải lại chèn hết vào đường đi bộ, thân xe nghiêng nghiêng, trên xe
chính là Lâm Tịch!
“Cô muốn đâm chết tôi đấy à?!” Tôi điên lên.
Cô ta xuống xe tiến lại trước mặt tôi: “Trả tôi điện thoại!”
“Tôi cầm điện thoại của cô khi nào?”
Tay sờ túi áo, ồ, thì ra có c