
ần suy nghĩ, trả lời luôn: “Người nhà.”
“Anh đi đi!” Cô ấy quay lưng về phía tôi, vai rung lên, tôi
biết cô ấy đang khóc.
Tôi không nhẫn tâm, tiến lại ôm cô ấy từ phía sau: “Bình
Bình.”
Cô ấy hất mạnh ra: “Cút!”
Tôi cắn răng: “Da thịt trên người đều là của bố mẹ, gia đình
vẫn là căn bản, với anh, gia đình luôn ở vị trí hàng đầu.”
“Tôi chịu anh đủ rồi! Anh có chí khí! Anh hiếu thuận! Nhưng
anh không có tiền, vì thế bạn gái mới chạy theo người có tiền! Đáng đời!”
“Mẹ kiếp!” Tôi vung tay lên, nhưng đến nửa chừng thì dừng
lại.
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, vừa quệt nước mắt vừa vào nhà vệ
sinh gọi điện thoại. Mấy phút sau một chiếc xe con đỗ trước nhà, một người đàn
ông trung niên khá quen mặt đợi ở dưới nhà, tóc cũng thưa thớt rồi, mấy sợi dài
còn bện lại với nhau như xúc tu bạch tuộc.
“Người dưới kia là ai?” Tôi nổi
điên.
Cô ấy không thèm để ý tới tôi,
chạy xuống nhà, lên xe rồi đi mất. Đó chính là chiếc Audi màu đen lần trước đưa
Lý Bình Nhi về, người đàn ông kia khá quen, hình như gặp ở đâu rồi, là ai nhỉ?
Đó nhất định chính là Một trong
các ông chủ của Lý Bình Nhi. Lý Bình Nhi gọi cho ông ta, ông ta đến đón cô ấy,
không cần nói, buổi tối chắc chắn làm chuyện mờ ám rồi. Tôi và Lý Bình Nhi coi
như là chia tay rồi nhỉ? Thế là có còn gọi là bị cắm sừng được không? Ngày chó
chết! Tôi sập cửa đi ra, trở về cái ổ chó của mình, uống vài chai rượu trắng
rồi ngủ như chết.
Khi tỉnh lại thì đã ba giờ chiều
rồi, đầu váng vất, nhìn di động, hôm qua gửi hơn chục bản sơ yếu mà chẳng có
nổi một công ty gọi. Căn phòng dưới hầm này tuy rách nát nhưng tín hiệu điện
thoại vẫn tốt. Xuống giường thay quần áo, tôi bị một mùi hôi thối xộc vào mũi,
thật muốn ói! Trên cái bàn gỗ là một đống chất lỏng màu xanh lá, đào mua mấy
ngày trước đã lên men chảy nước, mốc meo, trở thành bữa tiệc thịnh soạn cho lũ
kiến và gián. Không biết chúng nó ăn no quá bội thực hay trúng độc thực phẩm mà
chết ngay tại đó.
Tôi cố gắng chịu đựng để dọn đống
đó đi, rồi nằm trên giường hút thuốc. Cuộc sống của tôi, không có tàu điện
ngầm, không có kế hoạch họp hành, không có đi công tác, không có cà phê chiều,
không có hồng trà, không có hẹn hò sau giờ làm, không có âm nhạc trên chuyến xe
về nhà ban đêm.
Chỉ có một mình tôi, lặng lẽ nằm
đó, giống như cái cây già nua đang đợi khô chết. Tôi oán hận cái thế giới này
bất công. Oán niệm giống như vi rút, từ mặt đất lạnh lẽo bò lên tận trần nhà,
không thể tiêu diệt, gió xuân thổi lại sinh sôi, tôi nghĩ tôi nên ra ngoài, nếu
không thì tôi sẽ tuyệt vọng mà treo cổ ngay tại đây mất. Khi còn sống đã phát
ngấy cái căn hầm này, tôi không muốn chết ở dưới này. Căn hầm này không có ai
đến, vẫn còn mấy căn phòng giống chỗ này không cho thuê được, có lẽ chỉ có loại
người như tôi mới chịu sống ở nơi thế này. Chủ nhà cũng không đến đây, nếu tôi
treo cổ thì xác tôi cũng giống như mấy quả đào, tôi sẽ thấy rất nhiều động vật
buồn nôn đến ăn thịt của tôi, đến dịch thể lên men cũng không bỏ qua, chỉ còn
trơ lại bộ xương trắng treo lơ lửng…
Đi vô định trên đường, tôi nhận
ra buổi chiều không phải đi làm thật đáng sợ. Trên đường không có đồng loại của
tôi, đi trên đường ngoài các bà các cô và những người bán hàng rong ra thì là công
nhân, thỉnh thoảng có những người trẻ tuổi vội vội vàng vàng đi qua tôi. Trên
gương mặt họ có sự lo lắng giống tôi. Nhưng hai sự lo lắng đó lại có điểm khác
biệt, vì trong tay họ còn có cặp tài liệu, điều đó có nghĩa là họ còn có việc
để làm, còn tôi thì làm gì đây? Nói chung không phải là viết di chúc.
Bọn họ giống tôi, đều là những
chú chim non nớt mới thoát khỏi cái tổ đại học nhưng lại chưa mọc được đôi cánh
cứng cáp trong công việc, phần lớn rất nghèo, phần lớn rất tự ti, phần lớn mặc
quần áo rất rẻ tiền, vì thế phần lớn xấu xí. Xin lỗi, xin hãy lượng thứ cho một
kẻ yếu đuối như tôi vẫn dũng cảm thế này. Nhưng không thể không thừa nhận,
chúng ta đã bước vào thời đại coi trọng vẻ bề ngoài nhất, cũng là thời đại ghét
người thất nghiệp nhất.
Chúng ta cau đôi lông mày lại, vẻ
mặt đầy bi ai, bình thường thì đầy ưu phiền chờ đợi cơ hội đến, nhưng cứ khi
nào gặp người khác là ta lại nở nụ cười mang đầy chuyên nghiệp cộng với chút
khiêm tốn và thản nhiên rẻ tiền, ánh mắt ngập tràn công danh lợi lộc, tính hiếu
thắng hiển hiện trên gương mặt.
Tôi vào một trung tâm thương mại, khá vắng vẻ, một nhóm những người già
ngồi trên ghế hóng gió mát. Trước đây tôi không hề để ý đến họ, nay tôi
mới chợt hiểu, nhất định là họ đã đến đây từ trưa, mỗi người ngồi vào
một chỗ quen thuộc của mình rồi cứ ngồi thế cả ngày, đến khi mặt trời
xuống núi. Dường như tôi nhìn thấy một vùng sa mạc rộng lớn không có một bóng cây ngọn cỏ, dàn trải ra ở đó chỉ là những mảng màu bạc lấm tấm.
Những chiếc đồng hồ rẻ tiền và chiếc gậy chống trong tay họ cũng đáng
tiền hơn thời gian của họ.
Nhìn sang một góc khác, hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời trang đang
ngồi uống trà nói chuyện rất vui vẻ. Ánh nắng len qua tán cây một nửa lá vàng, một nửa lá xanh chiếu lên người họ t