
tát tôi, tôi đã liệu được trước, bắt được tay cô ta.
“Hôm đó anh mua thuốc tránh thai gì vậy?”
“Nhưng ông chủ hiệu thuốc bảo không thể trăm phần trăm tác dụng.”
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Hỏi tôi? Làm sao tôi biết được?”
“Nếu không phải tên cầm thú anh, tôi...” Cô ta chưa nói hết thì đã dùng giày giẫm lên chân tôi.
Tôi nghiến răng xoa chân: “Đánh tôi có giải quyết được vấn đề không?”
“Không giải quyết được nhưng có thể xả giận!”
“Đi phá thai.”
“Phá thế nào?” Cô ta hỏi.
“Làm sao tôi biết được? Tôi đã làm bao giờ đâu, đi hỏi đi.”
“Có đau không? Có ảnh hưởng đến sức khỏe không?”
Nhớ hồi xưa trong trường từng có người dính, những kiến thức cao thâm này tôi nghe được từ họ cả.
“Đi thôi, đến bệnh viện.” Tôi hơi tỏ thái độ quan tâm cô ta, dù sao
thì cũng là tôi khiến cô ta thế này. Bình thường đều thấy cô ta uy phong bức người, hiếm khi nào thấy yếu đuối thế này.
“Đánh xe của tôi tới đây, tôi mệt, không muốn đi bộ.” Cô ta đưa luôn chìa khóa xe.
“Tôi không biết lái xe.”
Cô ta nhìn tôi: “Cũng đã đoán được loại quê mùa như anh không biết lái xe. Thế còn ngẩn ra đó làm gì? Mau gọi taxi đi!”
Ở bệnh viện, làm xong siêu âm, bác sĩ nhìn phim chụp: “Ba tháng rồi, tình trạng thai tốt.”
Lâm ma nữ lưỡng lự rồi hỏi: “Bác sĩ, có thể phá được không?”
“Thanh niên các cô thật quá tùy tiện. Nếu không muốn có con thì phải
tránh thai chứ? Tại sao ba tháng rồi mới nói? Thai nhi càng lớn, nếu phá sẽ ảnh hưởng lớn đến sức khỏe.”
“Mấy tháng nay tôi bận quá, cơ thể có sự thay đổi cũng không nhận ra.”
“Không phải chứ? Ba tháng không có kinh nguyệt, lẽ nào cô không biết
là có vấn đề? Nhìn cô cũng không phải cô gái non nớt nữa, sao kiến thức
phổ thông như thế cũng không hiểu?”
“Bác sĩ, phá rồi có ảnh hưởng đến sinh đẻ sau này không?” Tôi nói xen vào.
“Chắc chắn là có rồi. Thậm chí có thể vô sinh, nhưng trường hợp đó cũng ít thôi.”
Nói rồi ông ấy kê đơn, nói tuần sau đến giải quyết. Dọc đường về nghe cô ta chửi bới tai tôi ù cả đi.
Tôi cũng chửi mình thật xui xẻo, nhỡ Lý Bình Nhi biết tôi cùng Lâm ma nữ đi phá thai thì...
Phòng kinh doanh gọi xuống kho bảo chúng tôi đem một thùng điện thoại lên. Khi tôi vác thùng đi qua một văn phòng nào đó thì thấy Đàm Đào
Sênh ăn mặc nghiêm chỉnh ngồi trong đó. Tôi kinh ngạc nhìn hắn ta, lâu
lắm rồi không gặp, tôi tưởng sau chuyện lần trước hắn sợ tôi nên đi rồi, ai ngờ hắn lại ở trong văn phòng này.
Tôi kéo một đồng nghiệp vừa hay ra khỏi văn phòng của hắn:
“Xin hỏi Đàm Đào Sênh mới đến à?”
“Ồ, anh Đàm đó là do trưởng ban Mạc của chúng tôi nâng đỡ lên. Nghe trưởng ban Mạc nói anh ta trước đây từng làm ở tổng bộ.”
Mẹ kiếp, từng làm ở tổng bộ? Mạc Hoài Nhân ở công ty đúng là một tay
che cả bầu trời, lẽ nào Lâm ma nữ mù rồi sao? Loại người cặn bã như Đàm
Đào Sênh lại được ngồi làm trong văn phòng? Tôi chỉ biết bất lực nhìn
hắn ta khinh bỉ.
Trong hành lang vừa hay Mạc Hoài Nhân đi tới, tên tiện nhân họ Mạc
nhìn thấy tôi thì giả vờ nhiệt tình chào hỏi: “Ồ, đây không phải vị anh
hùng của Ức Vạn chúng ta sao? Ân anh hùng vác một thùng đồ lớn thế này
có phải là chiến lợi phẩm sau khi đánh nhau với trộm không?”
Tôi không trả lời.
“Ân anh hùng, nếu công ty chúng ta có nhiều tấm gương như anh thì
thật tốt biết bao!” Hắn ta vừa cười gian xảo vừa nói với ngữ khí giễu
cợt. Tôi thật sự muốn vác cái thùng này đập vào đầu hắn.
Tôi nhẫn nhịn bước vào văn phòng của phòng kinh doanh, nghe thấy các
nữ đồng nghiệp đang bàn luận việc ví và quần áo trong phòng thay đồ
thường xuyên bị mất.
“Anh là Ân Nhiên?” Trưởng phòng kinh doanh chống nạnh hỏi tôi.
“Đúng.”
“Nhưng nghe nói anh đã lập đại công cho công ty?” Cô ấy chỉ cái thùng trên vai tôi.
Tôi hiểu ý của cô ấy, chắc hẳn cô ấy thấy lạ, tôi đã lập công lớn sao lại vẫn chỉ là một công nhân chuyển hàng?
“Tôi thích công việc ở kho.” Ở kho rất tốt, không có khói thuốc,
không có loại âm mưu thâm hiểm như Mạc Hoài Nhân, không có những đồng
nghiệp mồm năm miệng mười, dù có hơi mệt thì cũng không bằng sự mệt óc
khi ở văn phòng.
“Thế, anh có thể giúp tôi cất thùng này vào phòng chứa đồ không?”
Trước đây khi tôi chưa nổi tiếng, chỉ cần là người có cấp bậc cao hơn tôi một chút là có thể gọi nhân viên chuyển đồ như tôi với giọng mệnh
lệnh, hiếm khi lại khách khí thế này.
“Ồ, được, phòng để đồ của các cô ở đâu?”
“Ra ngoài cửa rẽ phải, đi thẳng đến cuối đường là thấy.”
Tôi vác thùng đến chỗ cô ấy nói, nhưng lại có hai cánh cửa, trên cửa
cũng không có biển tên, không biết cái nào mới là phòng chứa đồ. Thường
thì phòng chứa đồ đều tàn tạ hơn những phòng khác, tôi nhìn cánh cửa cũ
kỹ hơn rồi dùng chân đẩy. Nhưng cửa lại phải dùng tay mới mở được, tôi
đặt thùng xuống, lấy tay vặn mạnh, ai ngờ nó lại chặt quá, tôi vừa vặn
vừa đẩy. Cửa bật ra, tôi đang có đà, thế là cả người lao vào trong.
Bạch... Bạch Khiết?!
Bạch Khiết đang thay đồng phục, áo đã cởi ra, đang cởi quần, bỗng nhiên thấy một người đàn ông xông vào cô ấy hét lên: “Á!!!!”
Cô ấy che phần thân trên, thật ra cô ấy vẫn mặc áo ngực, khi nhìn rõ tôi, cô ấy vừa sợ hãi vừa ki