
không chịu được cô đơn muốn tìm tôi giải
sầu không?
Nhớ lại đêm cùng người mẫu Lâm ma
nữ tai tôi lại đỏ ửng. Đang nghĩ linh tinh, cô ta dừng xe rồi bỗng tát một cái
vào mặt tôi.
Nước mắt tôi cũng bay ra theo,
cảm giác bỏng rát khiến não tôi dừng hoạt động, chỉ còn tiếng u u vang lên. Tôi
ôm mặt kêu lên: “Cô làm thế là sao? Tôi làm gì sai à?”
Cô ta thở hổn hển rồi lại vung
tay lên, may lần này tôi nhanh tay đỡ được, nhưng ngón tay cô ta vẫn lướt qua
mặt tôi để lại mấy vết như mèo cào.
Lâm ma nữ trừng trừng nhìn tôi,
hơi thở gấp gáp, răng nghiến kèn kẹt, đúng là điên! Tôi định xuống xe thì nhìn
thấy dưới cặp kính râm to bản chảy ra hai giọt nước mắt lăn theo má: “Tôi có
thai rồi.”
Tôi sững sờ, cái gì?
Có thai?
Lâm ma nữ có thai?
Của tôi?
Rồi lại nghĩ, sao có thể là của
tôi?
Tin đồn cô ta có nhiều đàn ông
như thế, cô ta là người đàn bà của tổng giám đốc ai chả biết, hơn nữa thường
nghe thấy cô ta hay qua lại với những người đàn ông có liên hệ công việc ở
khách sạn. Tôi với cô ta chỉ có một đêm đó, còn uống thuốc tránh thai, sao có
thể là của tôi? Sao cô ta biết là của tôi?
Dường như cô ta đoán được tôi
đang nghĩ gì: “Anh đang nghi ngờ không phải của anh đúng không?”
Tôi cúi đầu không nói gì, coi như
mặc nhận lời cô ta nói.
“Hai năm rồi không có người đàn
ông nào chạm vào tôi.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, vẻ mặt
tôi lúc này thể hiện rõ ràng sự nghi ngờ.
“Anh có còn là người không? Có
cần đi kiểm tra DNA để chứng minh?”
“Ồ.” Tôi lấp liếm cho qua, có
thai chưa được ba tháng sao làm được DNA?
Tôi nhảy xuống xe, nói với cô ta:
“Cô đến bệnh viện hỏi xem, nếu làm được DNA thì tìm tôi. Tôi sẽ đến bệnh viện
bất cứ lúc nào. Tạm biệt Lâm tổng giám.”
Tôi đến chỗ Lý Bình Nhi, cô ấy
vừa mở cửa thì tôi đã ôm lấy mà hôn cuồng nhiệt. Tôi mê mẩn thân thể của cô ấy,
chỉ ngửi mùi hương thiếu nữ trên cơ thể cô ấy thôi tôi cũng hồn xiêu phách lạc.
Sau một trận chiến kịch liệt...
Cô ấy đi tắm, tắm xong ném cho
tôi chiếc khăn mặt mới: “Tắm đi đã rồi ngủ.”
“Khăn mới?”
“Sau này không phải anh sẽ thường
xuyên qua đây sao? Em sẽ mua cho anh mấy thứ dùng hàng ngày như khăn mặt, bàn
chải đánh răng.”
Có bạn gái thích thật, cô ấy
khiến tôi nhớ đến Mẫu Đơn của tôi.
Mẫu Đơn đối với tôi thực sự không
còn gì để nói. Ngày nào cô ấy cũng mua cho tôi bữa sáng, làm cơm, giặt quần áo,
mấy việc linh tinh đó chưa bao giờ tôi phải đụng tay vào.
“Bình Bình, em nghĩ chúng ta có
yêu nhau được không?”
“Giờ không phải chúng ta đang yêu
sao?” Cô ấy hỏi lại.
“Anh không nói về thể xác, anh
nói về tình cảm.”
“Có lẽ sẽ được. Khi chúng ta quen
với nhau rồi, quen việc sống với đối phương thì chắc sẽ có tình yêu.”
Tôi đang tắm thì bỗng nhiên cô ấy
đẩy cửa vào. “Em làm gì thế?”
Cô ấy đưa di động cho tôi: “Anh
có điện thoại.”
Tôi nhìn số, Lâm ma nữ! Tôi vội
vàng tắt máy, nếu để Lý Bình Nhi biết tôi từng ngủ với Lâm ma nữ thì chắc chắn
sẽ mất giá, thậm chí còn chia tay luôn ấy chứ!
“Sao không nhận? Là điện thoại
của Lâm tổng giám đúng không?”
“Ừ, có lẽ là công việc.”
“Chị ấy đích thân tìm anh, chắc
chắn là chuyện quan trọng.”
“Không đâu, cô ta lúc nào cũng
bắt anh làm thêm, bảo là kho một người không trông hết được, bắt anh làm thêm
không lương, anh không làm!” Tôi vừa nói dối vừa nghĩ, lẽ nào đứa con trong
bụng Lâm ma nữ là của tôi thật? Lâm ma nữ không nói dối, nếu cô ta nói thật,
hai năm rồi không có ai đụng vào người cô ta, mà tôi lại cùng cô ta, thuốc
tránh thai cũng không thể 100% có tác dụng. Nếu thật sự là của tôi mà tôi còn
giả vờ không biết thì liệu tôi có bị cô ta giết không?
“Đang nghĩ gì mà say sưa thế?” Lý Bình Nhi vừa nói vừa đi
vào, đóng cửa lại.
“Không có gì. Này, em vào làm gì? Ướt hết bây giờ.”
“Tắm cho anh mà, anh tắm không sạch.”
“Sao em biết không sạch?”
“Nói chung là có mùi.”
“Ở đâu?”
Cô ấy không nói, cầm vòi hoa sen
cúi người bắt đầu kì cọ từ dưới chân tôi lên.
Sáng sớm, Lý Bình Nhi gọi tôi
dậy, tôi mơ màng nhìn di động: “Mới hơn bảy giờ mà, hôm nay anh trực đêm.”
Cô ấy mặc quần áo vào: “Công việc
ở khách sạn này là bạn em tìm giúp, vừa rồi cô ấy gọi đến bảo chủ khách sạn hôm
nay có thời gian rỗi, gọi em đến nói chuyện công việc.”
“Thế em đi đi.”
“Anh không đi cùng em à? Đi mà!
Đi ăn cơm!” Cô ấy kéo tôi dậy.
Cái thành phố phía nam này có
thói quen uống trà, có trà sáng, trà chiều... thích cả gia đình hoặc một nhóm
bạn cùng ngồi với nhau. Dù là mời khách cũng đi uống trà, thuê một phòng bao
mọi người ngồi nói chuyện ăn uống.
Bạn của Lý Bình Nhi tên là Thanh
Mai, cũng rất xinh đẹp, đánh mắt xanh tô son đỏ nhìn khá lẳng lơ. Con người
đúng là cũng lẳng lơ, thấy tôi và Lý Bình Nhi thì cô ta cười hi hi ôm lấy Lý
Bình Nhi, nhìn tôi với ánh mắt đong đưa: “Bình Bình, bạn trai mới của cậu xem
ra cường tráng hơn bạn trai cũ đấy, cậu có phúc rồi.”
Lý Bình Nhi đẩy cô ta ra: “Thanh
Mai, nghiêm túc đi!”
Cô ta gật đầu với tôi: “Nghe Bình
Bình nói, anh và cô ấy đều rất cô đơn trống vắng vì thế đến với nhau, đúng
không?” Nói rồi cô ta bật cười hi hi ha h