pacman, rainbows, and roller s
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324522

Bình chọn: 7.5.00/10/452 lượt.

ời đẹp cô đơn đang ngồi hút

thuốc. Tôi lắc lắc đầu, gọi một cốc đồ uống, nhìn xem các chàng trai phong lưu

ở đây tán tỉnh người đẹp thế nào.

Bên phải là một cô gái với mái

tóc dài ngang vai mặc bộ quần áo thời trang, ngồi vắt chân lặng lẽ uống rượu,

một anh chàng mặc com-lê tiến lại: “Cô em, cùng uống một ly nhé!”

“Cút!”

Anh ta biết điều cút đi.

Lại một anh chàng ăn mặc thời

thượng tiến lại: “Cô em, nể anh nhảy một điệu nhé!”

“Cút!”

Anh chàng này cũng biết điều mà

cút.

Không lâu sau một anh chàng đẹp

trai lại gần, rất ra dáng dựa vào quầy bar, giơ ly rượu lên: “Một mình à?”

Cô gái đó để ý tới anh chàng đẹp

trai đó rồi, nhìn chằm chằm anh ta: “Cút đi!”

“Cô có gì giỏi chứ?”

“Cút!”

Anh chàng đẹp trai đó cũng mặt

hầm hầm bỏ đi.

Tôi chống tay xem một cách háo

hức, cô ta bỗng quay lại nhìn. Tôi sững sờ, nhìn cô ta rất lâu tôi mắng: “Nhìn

cái gì mà nhìn?”

Lý Bình Nhi, người đã lừa tôi vào

phòng chứa đồ mà hét tôi sàm sỡ. Mắng xong tôi lại nghĩ, nếu không phải vì cô

ta thì tôi sẽ không bị đày ra kho, không ra kho thì tôi lấy đâu ra lương cao

thế này? Lý Bình Nhi làm như thế chẳng qua bị Mạc Hoài Nhân sai khiến mà thôi.

Cô ta tiến lại gần tôi, cô ta cũng

đã uống không ít, ánh mắt mơ màng nhìn tôi: “Anh là ai mà dám mắng tôi? Tôi có

thù oán gì với anh mà anh dám chửi tôi?”

“Ông đây mắng cô đấy sao nào? Tôi

còn muốn đánh cô nữa kìa!”

Đúng lúc ánh đèn quét chiếu tới

mặt tôi, lúc này cô ta mói nhìn rõ: “Ân Nhiên?”

“Tôi đây, có muốn kêu tôi sàm sỡ

cô không?”

Cô ta không nói gì, nhìn phục vụ:

“Cho hai ly rượu trắng.”

Phục vụ đem rượu tới, cô ta cố

uống hết hai ly, lau miệng nói: “Hai ly vừa rồi là rượu phạt, tôi xin lỗi anh!”

“Tôi không định chấp nhận sự xin lỗi

của cô, nói lý do đi!”

“Một hôm trưởng ban Mạc bảo tôi

fax đi bảng giá xuất xưởng của các loại máy điện thoại. Vốn là phải gửi cho cửa

hàng khác nhưng tôi lại nhầm số fax thế là gửi đến một khách hàng lớn, khách

hàng đó nói công ty ta kiếm lời quá nhiều, thế là trả lại mấy trăm bộ khiến

công ty tổn thất không nhỏ. Tôi biết mình không thể ở lại, đành đi xin trưởng

ban Mạc. Anh ta bảo tôi diễn vở kịch đó.” Cô ta ấp a ấp úng nói.

“Không sao, ban đầu tôi rất hận

cô, nhưng nếu không phải nhờ cô thì ở văn phòng tôi đã sớm bị đuổi khỏi cửa

rồi, chứ đâu có vinh quang như bây giờ.”

Cô ta nâng ly rượu lên: “Chúc

mừng anh, anh là người tốt. Tôi vẫn luôn rất áy náy với anh, thậm chí tôi không

có mặt mũi nào đi gặp anh để xin lỗi nữa. Cho dù anh chửi tôi, đánh tôi tôi

cũng cam. Lần đó trưởng ban Mạc còn hứa nếu tôi làm xong chuyện này, đuổi được

anh đi thì chỗ của anh sẽ cho bạn trai của tôi vào. Bạn trai tôi tốt nghiệp đã

lâu nhưng không tìm được việc. Nếu chỉ vì mình thì tôi sẽ không đồng ý đâu,

nhưng vì bạn trai, tôi có chết cũng phải làm.”

“Như vậy là bốn chúng ta, cô, bạn

trai cô, Mạc Hoài Nhân và tôi đều được điều mình muốn rồi.”

“Bạn trai tôi vì tiền mà đi theo

một bà nhà giàu rồi. Tiền thật sự quan trọng như thế sao?” Đột nhiên cô ta rơi

nước mắt.

Tiền đúng là quan trọng, xem ra

chuyện này không chỉ xảy ra với tôi, tôi bỗng có cảm giác cân bằng, không thấy

khó chịu như trước nữa.

Rượu đúng là thứ dễ rút ngắn

khoảng cách, hai người càng uống càng gần, rất nhanh cả hai đã ôm ôm ấp ấp

chẳng khác gì tình nhân, rồi tay dắt tay lên taxi. Cô ta ngả đầu lên vai tôi,

hương thơm trên người cô ta sao lại giống bạn gái cũ của tôi thế. Lý Bình Nhi

cũng thích cắn móng tay, có phải ông trời ban cô ta cho tôi không?

Cô ta dẫn tôi đến chỗ ở của mình,

một căn phòng đơn. Lý Bình Nhi trang trí căn phòng rất đẹp, phòng đơn nhưng rất

rộng, có nhà vệ sinh.

Vừa vào chúng tôi đã ôm chặt lấy

nhau mà ngấu nghiến hôn. Tôi quên hết rồi, lần đầu tiên nhìn thấy cô ta tôi coi

đó là người bạn gái tôi yêu say đắm suốt ba năm.

Tôi cởi chiếc áo hở lưng của cô

ta ra, hôn từ sau tai hôn xuống, khi tôi hôn đến cổ thì cô ta khẽ rên rỉ. Tôi

tiếp tục xuống thấp hơn, cô ta tắt đèn, căn phòng tối om. Cô ta ôm tôi ngã ra

giường.

“Mẫu Đơn, Mẫu Đơn!” Tôi gọi tên

cô ấy, tôi điên rồi, tôi coi cô ta là Mẫu Đơn - người bạn gái đã bỏ rơi tôi.

Tiếp sau đó thì mọi chuyện rất tự

nhiên…

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi châm

thuốc, cô ta cũng tỉnh, ôm chặt tôi: “Ân Nhiên, chúng ta có gọi là tình một đêm

không?”

“Không biết.”

“Thế tại sao chúng ta ngay ngày

đầu tiên đã quan hệ?”

“Không giấu gì cô, tối qua tôi

uống say, coi cô là bạn gái cũ của tôi. Bạn gái tôi cũng như bạn trai cô, một

ông chủ cho cô ấy một trăm vạn, thế là cô ấy bỏ rơi đứa nghèo rớt là tôi đây.

Cô rất giống bạn gái tôi.”

“Thế là anh và cô ấy yêu được bao

lâu?”

“Bắt đầu từ đại học, ba năm.”

“Ân Nhiên, tình yêu là một loại

thói quen, khi đã quen ai đó rồi, anh ta đột nhiên bỏ đi cũng như đột nhiên rút

mất linh hồn mình, trong lòng trống trải khủng khiếp, tê dại đến không biết đau

đớn nữa. Tôi không thể không có anh ấy, không có anh ấy tôi thà chết còn hơn.”

Tôi nhìn quanh phòng, toàn là ảnh

của cô ta và bạn trai: “Anh ta đi rồi, cô có thể làm gì chứ?”

“Tôi làm bạ