
a.
Tôi nhếch mép, loại phụ nữ thế
này ai muốn chứ? Nhưng sau này nghe Lý Bình Nhi nói, cô Thanh Mai này hiện giờ
cùng một lúc theo mấy ông chủ lớn liền, rất có bản lĩnh! Đàn ông hận nhất là bị
cắm sừng, chắc cô ấy chưa nghĩ nếu bị phát hiện sẽ chết không toàn thây thế nào
nhỉ...
Ngồi trong gian phòng bao của một
khách sạn năm sao, tôi hối hận vì đã đi uống trà cùng họ. Chủ khách sạn là một
người đàn ông khoảng năm chục tuổi, nhìn thấy Thanh Mai là mặt đã hiện lên vẻ
dâm tà: “Thanh Mai, thật hiếm có, có phải nhớ anh rồi không?”
“Đi chết đi! Người ta còn lâu mới
nhớ anh! Tìm anh là vì việc lần trước đã nói đấy. Lý Bình Nhi, bạn thân của em,
ứng tuyển vị trí trưởng phòng bộ phận ăn uống, được không?”
Lão ta chuyển ánh mắt sang người
Lý Bình Nhi, mắt không chuyển động nữa, dính chặt lấy ngực cô ấy: “Em là Lý
Bình Nhi à? Không vấn đề gì, sau này theo anh, lát anh viết cho em tờ giấy, em
cầm đến phòng nhân sự báo danh, sáng mai đi làm.”
Trời ạ! Nếu Lý Bình Nhi đi làm ở
đây thì không phải sẽ bị hắn quấy rối sao?
Lý Bình Nhi cười: “Ai yô, vẫn
nghe Thanh Mai nói anh Cần rộng rãi, hào phóng, nhất định phải quan tâm em
nhiều nhiều nhé!”
Anh Cần?
Tôi muốn ói!
Lão ta còn già hơn bố tôi, anh á?
Anh Cầm Thú còn may ra! Anh Cầm Thú cười tít mắt nhìn Lý Bình
Nhi: “Bình Nhi, cho anh số điện thoại của em, có gì anh sẽ thông báo.”
Lý Bình Nhi uốn éo tiến lại bên cạnh lão, người thấp xuống cố
tình cho anh Cầm Thú nhìn ngực. Anh Cầm Thú vừa ghi lại số vừa nhìn vào trong
áo Lý Bình Nhi. Mẹ kiếp Lý Bình Nhi! Em coi anh là cái gì hả? Anh Cầm Thú cảm
nhận được ánh nhìn sắc lạnh từ phía trước, lão ta nâng chén trà lên: “Anh bạn
trẻ này là ai?”
Lý Bình Nhi đứng thẳng dậy nhìn tôi, suy nghĩ một chút rồi
nói: “Em trai em, không biết anh Cần có sắp xếp được cho nó một công việc được
không?”
Anh Cầm Thú phóng khoáng: “Sau này, chỉ cần là việc của Bình
Nhi thì chính là việc của anh, cần gì cứ nói!”
Em trai?
Lý Bình Nhi, ý em là gì?
Lý Bình Nhi chạm cốc với hắn:
“Cảm ơn anh Cần nhé!”
Hắn ta thốt lên: “Chàng trai,
nhìn cậu cũng rất cường tráng, tuổi trẻ thật tuyệt!”
Thanh Mai tiếp lời: “Lẽ nào anh
Cần lại già rồi sao?” Thanh Mai dứt lời thì ba người bọn họ đều bật cười lớn.
Tôi sững sờ nhìn bọn họ. Suốt
thời gian uống trà tôi chỉ nhìn Lý Bình Nhi và Thanh Mai đầu mày cuối mắt với
anh Cầm Thú, buồn nôn đến mức tôi muốn ném chai vào mặt hai cô ấy.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến
khi giải tán. Anh Cầm Thú đưa tôi và Lý Bình Nhi về chỗ cô ấy rồi cùng Thanh
Mai đi đâu đó. Nhìn bộ dạng họ, chỉ có thể là hai nơi, một là khách sạn, hai là
một nơi giấu tình nhân nào đó của lão ta.
Vào nhà, lửa giận trong lòng tôi
bùng lên: “Em có thấy buồn nôn không hả?”
Cô ấy vẫn không biết tôi giận cái gì: “Làm sao?”
“Em nhìn cái bộ dạng lẳng lơ của mình đi. Chỉ là một công việc thôi, có đáng phải dùng cách đê tiện như thế không?!”
Cô ấy cười khẩy hỏi tôi: “Xin hỏi Ân Nhiên tiên sinh, em chỉ nói vài câu với ông ta, thế cũng khiến anh chướng mắt sao?”
“Bình Bình, nhìn em uốn éo lả lơi như thế anh rất khó chịu!”
“Ân Nhiên, anh có biết công việc này quan trọng với em thế nào
không?” Lương cứng một tháng đã là hai nghìn tám rồi. Mỗi ngày làm việc
sáu tiếng, căn bản là công việc vô cùng nhẹ nhàng. Anh có hiểu không?
Nếu không thì anh nuôi em đi!”
“Được, nuôi thì nuôi!”
“Một tháng em phải tiêu năm nghìn, em không đi làm, ngoan ngoãn làm
bạn gái anh, mỗi tháng anh cho em năm nghìn. Không cho được chứ gì? Đã
không cho được thì anh có tư cách gì quản em?”
Cứ thế hai chúng tôi cãi nhau, tôi không biết mình đúng hay sai,
nhưng là một thằng đàn ông sao có thể nhẫn nhịn nhìn bạn gái mình liếc
mắt đưa tình với thằng khác được?
Tôi sập cửa đi ra...
Tôi bực tức đi lại trong sân công ty, nhân viên trên văn phòng vừa
hay đến giờ tan làm, tôi thấy Bạch Khiết đi xuống, ra khỏi cửa lớn công
ty, đi xuống cầu thang, bầu ngực đầy đặn rung động theo từng nhịp bước,
gần như sắp xé rách cả cái áo sơ mi.
Tôi đang định chào thì một chiếc xe hạng sang đi tới, dừng trước mặt
Bạch Khiết, lại là cái tên có N cái siêu thị liên hoàn, không thèm nhìn
tôi lấy một cái, lên xe đi thẳng.
Tôi ngẩn người ra nhìn, lại bỗng nghe có tiếng xe đang lao tới, tôi
nhảy lên bậc cầu thang, chiếc xe tuần dương hạm trên lục địa lướt qua
chỗ tôi vừa đứng, rồi két một tiếng phanh lại. Qua cửa kính màu trà tôi
thấy Lâm ma nữ với bộ dạng chỉ hận không thể bóp chết tôi ngay tức thì,
tôi toát mồ hôi lạnh.
Nếu vừa rồi không phản ứng nhanh thì có lẽ cô ta lấy mạng tôi rồi.
Nhìn chiếc xe đã đi xa, trong lòng tôi thấy sợ hãi. Chắc chắn Lâm ma nữ
tan làm vừa hay thấy tôi ở đây, tâm trạng bực bội, muốn đâm xe vào tôi.
Nếu Lâm ma nữ nói thật, vì tôi khiến bụng cô ta to lên, lại còn thà chết không nhận, nhất định cô ta sẽ hận tôi đến tận xương tủy.
Vậy tôi phải làm sao đây? Xem ra đúng là tôi khiến cô ta mang thai
rồi. Tôi bỏ đi là xong? Nhưng đi đâu tìm được công việc tốt thế này? Tôi không đi? Thế thì tôi sẽ chết không toàn thây. Chỉ còn m