
n gái anh, anh làm bạn
trai tôi, nếu bạn trai tôi về thì chúng ta chia tay. Nếu bạn gái anh trở lại
thì anh có thể nói chia tay bất cứ lúc nào.”
“Như thế có ý nghĩa gì không?
Không có tình yêu thì gọi gì là người yêu?” Tôi nhìn vào đôi mắt thuần khiết
xinh đẹp kia và hỏi.
“Không có tình yêu, chúng ta quan
tâm, chăm sóc lẫn nhau, cùng làm tình là được rồi!”
Nói rồi cô ấy cưỡi lên người tôi,
không hiểu cô ấy định làm gì, hai mắt tôi dính chặt vào bầu ngực căng tròn nhú
cao của cô ấy. Cô ấy dùng tay che mắt tôi: “Không được nhìn!”
Một tay che mắt tôi, đến khi đạt
cao trào, cả người mềm nhũn nằm lên người tôi, cô ấy vẫn che mắt tôi. Tôi tò mò
hỏi: “Sao lại che mắt tôi?”
“Tôi thấy xấu hổ vì đã phản bội
anh ấy. Từ sau khi anh ấy đi ngày nào tôi cũng đến bar uống cho say.”
“Không phải chứ? Thế tôi là người
đàn ông thứ mấy tình một đêm với cô rồi?”
“Tôi chỉ lên giường với người có
thân thể và trái tim khỏe mạnh, ngoài bạn trai tôi ra, anh là người đầu tiên.”
“Sau này thì sao?”
“Giờ thì tôi đã là bạn gái anh
rồi, còn có sau này sao?”
“Đúng!” Tôi lật cô ta nằm xuống
dưới.
Cô ta hỏi: “Anh định làm gì?”
“Cô nói xem tôi muốn làm gì?”
Cả ngày tôi và Lý Bình Nhi ngủ
trên giường, hai kẻ bị tình yêu bỏ rơi tìm hơi ấm từ cơ thể của nhau.
Người bạn gái tôi yêu say đắm -
Mẫu Đơn từng nói, nếu hai người không yêu nhau thì dù có ôm chặt thế nào cũng
không thể thấy ấm áp. Xem ra câu nói đó hoàn toàn sai rồi, giờ tôi đang ôm Lý
Bình Nhi, rất ấm.
“Hôm nay anh không đi làm à?” Cô
ấy ôm cổ tôi, gương mặt ghé sát mang tai tôi, giọng run run.
“Anh trực đêm, mười hai giờ đến
sáng hôm sau.”
“Dậy đi, giờ đã tối rồi đấy.”
“Không muốn dậy.” Giờ tôi không
có tâm tư để đi làm.
“Anh không đói à? Dậy đi!” Cô ấy
kéo tôi.
“Dậy cũng được, thêm lần nữa!”
“Không!”
“Lần cuối! Rồi dậy đi ăn.”
“Không cho!”
“Không cho thì cưỡng bức vậy!”
Bên dưới chỗ Lý Bình Nhi là một con phố kinh doanh, vô cùng
náo nhiệt.
“Muốn ăn gì?” Cô ấy hỏi.
“Gì cũng được.”
“Lẩu nhé, anh đã thử lẩu mùa hè bao giờ chưa?”
“Ý kiến không tồi.”
Trên đường cô ấy kéo tôi vào một cửa hàng, dạo quanh chỗ quần
áo cho nam, rồi cầm mấy bộ ra ướm lên người tôi.
“Làm gì vậy?”
“Anh là bạn trai em rồi, đương nhiên phải ăn mặc tử tế một
chút.”
“Thế này chưa đủ tử tế sao?” Tôi chỉ vào bộ hơn một nghìn tệ
trên người mình.
“Em đối xử rất tốt với bạn trai, tuần nào cũng mua quần áo
cho anh ấy. Mọi thứ anh ấy mặc, anh ấy dùng đều là em mua. Giờ anh là bạn trai em,
em cũng sẽ mua quần áo cho anh.”
Sau khi xem cỡ quần áo cô ấy đặt ba lô lên quầy. Tôi rút ví
nhưng cô ấy không chịu, hơi giận nói: “Nếu anh muốn sau này không gặp em nữa
thì anh trả!”
Tôi đành thôi, cô ấy thanh toán, vui vẻ nắm tay tôi vào quán
lẩu Trùng Khánh. Tôi từ bé đã không ăn được cay, lắc đầu nói: “Lý Bình Nhi, anh
không ăn được cay.”
“Lẩu uyên ương?”
“Cái gì?”
“Là loại lẩu tách làm đôi, một nửa cay một nửa không. Còn
nữa, Ân tiên sinh, sau này hãy đổi cách xưng hô đi, đừng gọi em là Lý Bình Nhi.”
“Thế gọi là gì?”
“Bình Bình, anh đã đọc thơ cổ chưa?”
Trên bàn ăn, cô ấy thấy miếng nào ngon đều gắp cho tôi, tôi
cảm động muốn khóc. Cô gái này tốt như thế mà anh chàng kia cũng nỡ bỏ. Tự dưng
lại nhặt được một cô gái hiền lành thục nữ thế này, lẽ nào ông trời lại tốt với
tôi thế sao?
“Bình Bình, em không phải đi làm à?”
“Em bị đuổi rồi.”
“Cái gì?”
Từ khi Lý Bình Nhi bị bạn trai bỏ, đêm nào cũng vào quán bar,
ban ngày không có tâm trạng làm việc, bị Lâm ma nữ đuổi việc.
“Thế em có định tìm việc không?”
“Anh sợ phải nuôi em à?” Cô ấy
cười hi hi.
“Sao anh phải sợ?”
“Hôm qua em đã tìm được việc mới
rồi. Trưởng bộ phận món Âu trong khách sạn Hoa Thần, em có kinh nghiệm về việc
này.”
Trời ạ, trùng hợp vậy sao? Mẫu
Đơn trước đây cũng là trưởng bộ phận trong khách sạn. Lý Bình Nhi sẽ không đi
theo con đường của Mẫu Đơn đấy chứ?
“Thế bao giờ em đi làm?”
“Trước em chưa khám sức khỏe, giờ
đi khám rồi, nhưng vẫn chưa đến hôm trả giấy. Mấy hôm tới mời cơm vị chủ quản
đó là có thể đi làm.”
Có bạn gái thật tốt, trong giờ
làm bốc dỡ hàng tôi cũng nghêu ngao hát, nhắn tin với Lý Bình Nhi. Ngồi trước
cửa kho nhắn tin, chiếc xe tuần dương hạm màu đỏ đỗ trước mặt tôi cũng không
biết.
Cửa sổ xe của Lâm ma nữ từ từ hạ
xuống, tôi vẫn cầm điện thoại bấm bấm. Nghe thấy tiếng còi tôi giật mình ngẩng
lên, gương mặt ma quỷ của Lâm ma nữ tối sầm đầy sát khí. Tôi vội nhét điện
thoại vào túi tiếp tục chuyển hàng.
“Lại đây!” Cô ta hét.
Tôi đặt hàng xuống, từ từ tiến
lại, làm việc riêng trong giờ làm bị Lâm ma nữ bắt được không biết bị trừ lương
hay viết kiểm điểm đây.
“Lên xe!”
Tôi nghĩ mình nghe nhầm, thò đầu
ra hỏi: “Cái gì ạ?”
“Lên xe!” Cô ta hét to hơn.
Lẽ nào sắp bị đuổi? Tôi cúi xuống
nhìn quần áo: “Quần áo tôi hơi bẩn, sợ làm bẩn xe chị.”
“Tôi không biết bảo người rửa xe
sao? Lên xe đi!”
Tôi lên xe. Đây có thể nói là lần
đầu tiên tôi được ngồi trên chiếc xe sang trọng thế này.
Cô ta lái xe đến bờ sông, tôi
không hiểu cô ta muốn làm gì? Có phải