
i gia đình như chúng tôi thì quả thực quá
cao.
Trước đây tôi toàn vay tiền quỹ khuyến học, khi tốt nghiệp còn phải
gom góp từ nhiều nguồn mới trả hết tiền học phí trường mới phát bằng.
Tiền nợ sẽ ngày một nhiều, nếu em tôi lên đại học, tôi thật sự không
biết phải làm thế nào nộp học phí... Tăng lương, tăng thưởng!
Là tấm gương điển hình, tôi tham gia đại hội “Noi gương đồng nghiệp
Ân Nhiên”. Tổng bộ của công ty không ngờ lại đông đến vậy, tôi đứng trên bục cao vấp lên vấp xuống đọc hết bài phát biểu họ đã chuẩn bị sẵn.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tôi toát mồ hôi lạnh, nghe lãnh đạo công
ty thay nhau tâng bốc.
Khi gật gù ngáp ngắn ngáp dài thì điều tôi chờ đợi nhất đã đến. Lãnh
đạo bảo tôi đứng ra giữa sân khấu, tổng giám đốc Vương Hoa Sơn cầm một
cái phong bì đỏ bước lên, trên đó ghi tiền thưởng một vạn tám nghìn tệ.
Tôi nước mắt rưng rưng nhận lấy cái phong bì. Mắt tôi luôn dính chặt lấy nó, dáng vẻ lãnh đạo thế nào tôi cũng chẳng nhìn lấy một lần.
Sau khi xuống khỏi đó, tôi lập tức đếm xem có đủ tiền không, đếm rồi
lại kiểm tra xem có phải tiền thật không. Sau khi xác nhận đó là tiền
thật, tôi phấn khích chạy đến ngân hàng gửi tiền. Em gái ơi, học phí của em đây rồi!
Công ty thuê thêm hai quản kho nữa, Đàm Đào Sênh thì không biết chết ở xó nào, hình như bị điều đi rồi thì phải. Hai quản kho mới đến là buổi
tối tôi không cần phải trông cái kho rách này nữa, tôi còn là cấp trên
của họ đấy. Hai người họ cũng phụ trách chuyển hàng, hơn nữa công ty còn tăng lương cho tôi, lương cứng từ hai nghìn một tháng cộng thêm một nửa tiền thưởng. Tâm trạng mấy ngày nay của tôi cực kỳ tốt, trước đây thấy
ăn mày tôi chỉ cho họ vài đồng tiền lẻ, giờ tôi cho hẳn mười tệ!
Hưng phấn bước vào cửa hàng mua một bộ quần áo một nghìn hai, nhưng
không có áo khoác, chỉ có sơ mi. Nhìn mình trong gương mới thấy, thì ra
Ân Nhiên tôi cũng đẹp trai phết!
Hẹn Bạch Khiết đến một nhà hàng lịch sự ăn cơm, cô ấy vui vẻ tới,
thấy tôi ăn mặc khác thường ngày, mỉm cười nói: “Không ngờ Ân Nhiên lại
long trọng thế này.”
“Có phải mặc thế này hơi nghiêm túc quá không?”
“Cậu mặc nghiêm chỉnh như vậy là tôn trọng tôi, lẽ nào Ân Nhiên định
thổ lộ với chị Bạch tôi sao?” Cô ấy đùa. Trời ạ! Cô ấy nhìn thấu suy
nghĩ của tôi: “Chị Bạch, cảm ơn chị lâu nay đã quan tâm và giúp đỡ, tôi
mời chị bữa này để cảm ơn.”
“Ân Nhiên giờ là người nổi tiếng trong công ty rồi, đây là may mắn ba đời của tôi!”
Tôi định tiếp lời thì điện thoại cô ấy reo, cô ấy ra ngoài nhận điện, quay lại gọi món, nói chuyện chưa được mấy phút thì anh chàng quý tộc
lần trước chở Bạch Khiết trên chiếc xe hạng sang đã xuất hiện ở cửa,
tiến lại lịch sự cười với tôi rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Khiết:
“Em yêu, đây là người em trai chính nghĩa em thường kể với anh sao?”
Bạch Khiết ở ngay trước mặt tôi, khẽ quàng tay anh chàng quý tộc kia: “Đúng vậy!”
Tôi sững sờ, toàn thân như bị sét đánh trúng, nét mặt cứng đờ.
“Ân Nhiên, đây là bạn trai của tôi, Trần Thế Mỹ.”
Anh ta lịch sự chìa tay về phía tôi. Trần Thế Mỹ, cái tên này hay
thật, nghe như tiếng sấm bên tai. Cha mẹ anh ta lẽ nào không biết cái
tên Trần Thế Mỹ bị người đời chửi rủa hàng nghìn năm nay sao?
“Nghe nói cậu là quản kho của công ty, dám một mình đánh với mấy tên
trộm liền, tôi vô cùng khâm phục. Tôi có mở một chuỗi siêu thị liên
hoàn. Nếu cậu Ân Nhiên không chê thì đến chỗ tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu một công việc tốt hơn!”
Tâm hồn tôi đang lơ lửng tầng mây:
“Siêu thị gì vậy?”
“Liên Hoa.”
Tôi sốc thêm lần nữa: “Chuỗi siêu thị Liên Hoa là của anh sao?”
Cả tỉnh này, đến các thành phố, huyện lị, ngay cả xã cũng có siêu thị Liên Hoa, con người này có bao nhiêu tiền vậy?
Bạch Khiết khuyên tôi: “Ân Nhiên, đừng đi chuyển hàng nữa. Cậu biết không, về già sẽ nhiều bệnh lắm!”
Trần Thế Mỹ nói tiếp: “Phúc lợi đãi ngộ của công ty các cậu đúng là
rất tốt, tôi bảo Bạch Khiết thôi việc cô ấy cũng không chịu. Cậu cứ suy
nghĩ kỹ đi, đây là danh thiếp của tôi, có thể gọi bất cứ lúc nào. Chúng
ta đi thôi.”
Bạch Khiết khẽ gật đầu, Trần Thế Mỹ thanh toán xong hai người cùng đi về. Tuy tướng mạo Trần Thế Mỹ rất bình thường nhưng nhìn phía sau, từ
bộ âu phục đó thì đúng là trai tài gái sắc.
Nhân viên phục vụ tiến lại chỗ tôi: “Thưa anh, chúng tôi đã chuẩn bị xong bài hát cho anh rồi, hoa cũng đã có.”
Tôi đã chuẩn bị một bài hát tiếng anh, vốn dĩ định lên sân khấu hát
cho Bạch Khiết nghe, đây là sở trường của tôi. Tôi còn chuẩn bị một bó
hoa lớn, vừa hát vừa bảo phục vụ tặng hoa cho cô ấy, tôi không định thổ
lộ hay theo đuổi Bạch Khiết, tôi chỉ muốn tận hưởng cảm giác hẹn hò với
cô ấy sẽ lãng mạn thế nào thôi.
Tôi gọi một chai rượu trắng một
mình ngồi uống cạn, lúc bước ra khỏi quán bar thì đầu óc váng vất, nhưng càng
uống lại càng tỉnh, ai bảo uống rượu sẽ giải được sầu chứ? Đi qua một khu vui
chơi quy mô lớn, ánh đèn lấp loáng và tiếng nhạc nhảy xập xình thu hút tôi, tôi
đi vào trong.
Tôi nhảy điên cuồng…
Sau đó rất lâu, tôi mệt quá liền
đến chỗ quầy bar, cái bàn rất dài, có nhiều ngư