
ổng giám, tôi đề
nghị cho Ân Nhiên, một trong hai quản kho nghỉ việc, cậu ta đã có tiền
án. Quản kho còn lại là Đàm Đào Sênh đã báo cáo lãnh đạo về hành vi tự ý rời bỏ vị trí làm việc của cậu ta, nên cậu ta đã ghi hận trong lòng, có ý định báo thù, khiến Đàm Đào Sênh không dám đi làm.”
Các lãnh đạo đều gật gù. Mạc Hoài Nhân là lãnh đạo trong công ty
nhưng thật ra cũng không phải cấp cao, chỉ là một trưởng ban, những
người ngồi hai bên ở phía trên hắn mới là người ra quyết sách. Sau đó có rất nhiều người đưa ý kiến phải nhanh chóng đuổi việc tôi, dù sao phạm
sai lầm vào thời khắc quan trọng này không thể trừng phạt đơn giản được, làm không tốt cho thôi việc hết. Lâm Tịch dựa lưng vào ghế: “Tất cả nói xong chưa?”
“Rồi ạ.” Tất cả im lặng.
“Có dùng anh ta nữa hay không tự tôi sẽ có quyết định. Có thể những
điều các anh vừa nói là đúng, nhưng cũng có thể không đúng. Tôi bảo anh
ta lên đây không phải cho các anh công kích, mà để các anh hãy nói xem
về mặt phòng chống trộm ở kho công ty còn có thiếu sót gì? Các anh đã
khảo sát thực địa chưa? Có mặt nào chưa tốt các anh có biết không?”
Tất cả không ai nói gì.
“Ân Nhiên, đến lượt anh nói.” Cô ta nhìn thẳng vào tôi.
Tôi đứng dậy, cúi người chào rồi nói: “Kho công ty có bốn cửa lớn,
một buổi tối tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, không đều và
rất nhẹ. Ban đầu tôi nghĩ là tiếng của nhân viên an ninh trong khu vực,
nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy không đúng. Bảo vệ trong khu vực này toàn đi giày da, những âm thanh đó lại rất nhẹ, hỗn tạp, nên tôi nghĩ không
phải bảo vệ. Tôi đề nghị công ty thuê thêm bảo vệ tăng cường tuần tra
đêm. Khóa ở bốn cửa này cũng chỉ là mấy loại khóa rẻ tiền, tôi đề nghị
thay khóa!”
Tôi nói xong. Mạc Hoài Nhân chẹp chẹp “khen”: “Sắp bị đá khỏi công ty rồi còn giả vờ yêu nghề thế làm gì? Đổi khóa? Ý cậu là bộ phận hậu cần
ăn bớt hả?”
Mạc Hoài Nhân vừa dứt lời thì trưởng ban hậu cần nhìn tôi giận dữ:
“Ân Nhiên, cơm có thể ăn linh tinh, chứ lời cấm được nói lung tung! Bất
luận là khóa hay những thứ lớn khác đều được chúng tôi tuyển chọn kỹ
lưỡng. Mấy cái khóa đó giá toàn tám chục tệ, sao cậu có thể nói là đồ rẻ tiền?”
Aiz, vô tình lại đắc tội với một người nữa rồi, dù sao tôi cũng sắp đi, mặc kệ vậy.
Nhưng nói thật thì đống khóa ấy quá tồi tệ, tám chục tệ? Có mà tám tệ thì có!
Mạc Hoài Nhân tiếp tục công kích tôi: “Còn thuê bảo vệ cái gì nữa?
Thuê bảo vệ cướp bát cơm của cậu à? Tiền thuê bảo vệ công ty phải thanh
toán cho cậu sao?”
Lâm Tịch ra hiệu cho tôi ngồi xuống: “Hôm nay phòng hậu cần thay khóa cho tôi! Hạn trong ngày mai phòng nhân sự phải giải quyết xong vấn đề
thuê bảo vệ, giải tán!” - Sự đanh đá, hung hăng, lẳng lơ, yêu kiều của
Lâm Tịch khiến tôi nghĩ đến SM của Nhật. Giả dụ tôi là chồng cô ta, con
người dã man như cô ta liệu có trói tôi lại rồi mua hai thùng nến đốt
cho chảy lên người tôi không?
Khi ra khỏi phòng họp, tôi gặp Bạch Khiết ở hành lang, cô ấy ngạc
nhiên kéo tôi sang một bên: “Ân Nhiên, có phải cậu gây họa rồi không?”
“Không, họ họp về việc phòng chống trộm, tôi phụ trách kho nên họ gọi tôi lên.”
“Ồ, vậy thì tốt. Tối nay rảnh không? Cùng ăn cơm nhé!”
Bạch Khiết vẫn chưa biết tôi sắp bị đuổi, vừa hay tối nay nói chuyện
xem còn vào khách sạn kia làm được không, nhưng kho lại không có ai
trông. “Chị Bạch, kho có hai quản lý, nhưng người kia đang nghỉ, tôi
không bỏ đi được.”
“Vậy để hôm khác.”
Ông trời không giao trách nhiệm nặng nề lên vai tôi nhưng vẫn khiến tôi hao tổn tâm trí, sức lực.
Nhưng cũng may tôi đã dứt khoát từ chối cuộc hẹn với Bạch Khiết, nếu không thì đã không có kỳ tích phía sau.
Tối đó tôi vô cùng buồn chán, thế là tôi uống liền hai chai bia rẻ
tiền. Ngủ đến hơn bốn giờ thì bàng quang như muốn nổ tung, không thể
nhịn nổi nữa, tôi bò dậy đi vào nhà vệ sinh trong góc. Mơ màng giải
quyết xong tôi nghe thấy tiếng lích rích trong kho. Ban đầu tôi cho là
chuột, nhưng rồi lại nghĩ trong kho không có đồ ăn, sao lại có chuột
được?
Tôi quen buổi tối đi ngủ tắt đèn, vừa rồi dậy đi vệ sinh cũng mò mẫm
trong đêm tối. Mà phòng tôi và nhà vệ sinh ở trong góc khuất, chẳng
trách mà mấy kẻ kia không phát hiện ra. Nếu mà bị chúng phát hiện có khi tôi bị chúng xử lý ngay trên giường rồi. Tôi nép sau cửa nhìn ra ngoài, có mấy cái bóng đen đang chuyển đồ. Trời ạ! Tôi quệt mồ hôi trán, cũng
may phát hiện kịp thời, nếu bị bọn trộm này lấy hết hàng thì đời này tôi coi như xong!
Trong kho chỗ nào cũng có thanh sắt, tôi cúi xuống nhặt một cái rồi
xông ra đập vào đầu của một tên đang ôm thùng hàng. Chỉ nghe thấy hắn
rống lên rồi ngã lăn ra. Chúng có bốn, năm người gì đấy, trong đêm tuy
nhìn thấy người nhưng không thể nhìn rõ được mặt. Khi chúng vẫn còn sững người, tôi lại giáng một cú xuống đầu một tên khác, hắn kêu lên rồi ngã ra. Rồi tất cả trở nên hỗn loạn, có kẻ chạy ra cửa, có kẻ xông vào đánh tôi. Tôi bị ăn mấy cú đá, trong bóng tối vẫn có thể thấy có tên cầm dao găm, cứ thế cả bọn xông vào quần nhau.
Có lẽ tôi may mắn, hoặc cũng có thể bóng tối đã giúp tôi. Bọn