XtGem Forum catalog
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325424

Bình chọn: 9.5.00/10/542 lượt.

ấy phút sau cô ấy mới nhắn lại: “Tôi thấy mấy ngày nay cậu

bận rất nhiều việc, cũng không dám làm phiền cậu. Cậu giữ gìn sức khỏe nhé!”

Cô ấy quan tâm tôi à? Người như tôi cũng có người quan tâm?

Tôi trả lời một chữ: “ Ừm.”

Tôi tiếp tục nhìn màn hình, xem cô ấy sẽ nói gì, trên khung

cửa sổ chat cứ thấy cô ấy gõ suốt, nhưng đợi đến hơn nửa tiếng cùng chẳng thấy

gì. Tôi viết xong bản báo cáo rồi, hết giờ làm rồi, tôi vẫn nhìn màn hình.

Cuối cùng cô ấy hỏi: “Ân Nhiên, có phải tôi làm chuyện gì sai

không?”

Tôi chống cằm nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Đằng sau có ai đó đứng đã rất lâu, tôi biết có người nhưng

mặc kệ, nghĩ là người đồng nghiệp rỗi hơi nào đó. Nhưng mùi nước hoa cao cấp đó

càng ngày càng rõ khiến tôi hoài nghi, lẽ nào...

Tôi quay lại: “Chào Lâm tổng giám.”

Lâm Tịch tối sầm mặt lại: “Ân Nhiên, anh đi làm là làm những

việc này sao?”

“Hết giờ làm rồi mà!” Tôi nhìn đồng hồ.

“Nhưng tôi thấy thời gian anh nói chuyện với người ta là

trong giờ làm việc.”

Tôi chỉ đành than thở mình xui xẻo: “Lâm tổng giám, bình

thường tôi không thế này.”

“Công ty trả lương cho anh không phải để anh chơi. Lần sau

tôi mà còn thấy anh làm việc riêng thì đừng trách tôi vô tình. Nhưng lần này

tôi cũng không tha cho anh, ghi lỗi một lần, nếu để tôi thấy anh đi làm muộn

thì thưởng chuyên cần tháng này không còn nữa đâu!” Nhân viên tinh anh trong bộ

phận tiêu thụ của Ức Vạn là nhờ kỷ luật thép của Lâm ma nữ.

“Đi thôi!” Không ngờ cô ta đợi tôi cùng đi ăn.

Tôi đi theo sau Lâm ma nữ như con cún, nhưng cô ta không ra

cầu thang mà sải bước vào văn phòng của Bạch Khiết, nói lớn: “Giám đốc Bạch, cô

cũng là nhân viên lâu năm của công ty, sao lại phạm lỗi như thế, nói chuyện MSN

trong giờ làm việc? Giám đốc thì phải làm gương cho nhân viên, tôi thấy cô

không muốn làm nữa thì phải? Trừ toàn bộ thưởng chuyên cần tháng này, có ý kiến

gì không?”

“Tôi xin lỗi.” Bạch Khiết ngẩng lên nhìn tôi ở phía sau Lâm

ma nữ, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Lòng tôi rối như tơ vò.

Theo Lâm ma nữ xuống cầu thang, tôi thật sự muốn đá cho cô ta

lăn xuống kia.

Trong nhà hàng cao cấp chuyên dành cho người thượng đẳng, tôi

ngồi bắt chân, châm thuốc hút nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm ma nữ khoanh tay trước

ngực, nghiêng đầu nhìn tôi không chớp mắt. Trên sống mũi vẫn là cặp kính râm,

chỉ là màu sắc có nhạt hơn: “Có phải gần đây anh trúng sổ số không?” Lâm ma nữ

quét mắt quanh người tôi.

Tôi châm chọc: “Chỉ có người thượng đẳng các cô mới được mặc

quần áo hàng hiệu, ăn sơn hào hải vị, đi xe hạng sang sao? Người hạ đẳng chúng

tôi lẽ nào phải chịu cả đời thấp hơn người ta một bậc?”

Cô ta không hề nổi giận: “Có muốn có nhiều tiền hơn không?”

Tay tôi không khỏi run lên, tàn thuốc rơi xuống mặt bàn, tôi

nhớ lại lời Vương Hoa Sơn: Lâm Tịch và bọn Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân lấy

tiền của công ty một cách phi pháp. “Ai không muốn có nhiều tiền chứ...”

“Dạo này phó ban Ân ở trong công ty cũng rất tốt nhỉ, quan hệ

với ai cũng rất thỏa đáng đâu vào đấy. Tổng giám như tôi sau này phải nhờ vả

phó ban Ân nhiều mới được” Lâm ma nữ cười khẩy.

“Có gì thì cô cứ nói thẳng đi! Tôi không có thời gian dông

dài với cô!” Tôi quát khiến cô ta giật mình. Tại sao đột nhiên tôi lại nổi

giận, vì tôi thấy Bạch Khiết và tay giám đốc tiền tệ kia cũng đang ngồi trong

nhà hàng này.

“Được, vậy tôi nói thẳng. Anh có biết trong bộ phận thị

trường này có bao nhiêu thế lực, ai là người của ai không?”

Tôi tưởng chị Bạch Khiết mà tôi thích sẽ “gần bùn mà chẳng

hôi tanh mùi bùn”. Mẹ kiếp! Có tiền là Chúa! Có tiền là lão đại! Tôi hầm hầm

dụi tắt đầu thuốc, xả giận lên người Lâm ma nữ: “Không biết! Có gì thì cô nói

thẳng đi!... Phục vụ đâu, cho vài chai rượu, rượu gì cũng được, say càng nhanh

càng tốt!”

Lâm ma nữ nhận ra sự bất thường của tôi, nhìn ra xung quanh

cũng thấy Bạch Khiết. Lâm ma nữ trí thông minh vượt xa người Trất đất vừa nhìn

là biết tại sao tôi nổi giận, cô ta lấy giày cao gót chọc vào cẳng chân tôi:

“Người đàn ông đó là giám đốc tiền tệ của tổng bộ. Anh thích giám đốc Bạch đúng

không?”

“Lẽ nào lại thích cô?” Khi nổi điên là tôi cũng rất bất lịch

sự.

“Nói tiếp chủ đề ban nãy, hiện giờ nhìn bề ngoài anh có vẻ

rất được nở mày nở mặt. Nhưng thật ra, một khi có biến, những người như anh

chắc chắn sẽ bị loại trừ đầu tiên. Dù có Vương Hoa Sơn bảo vệ thì vẫn khó lòng

leo cao trong công ty, trừ phi anh đi đường tắt. Trong công ty có rất nhiều thế

lực, anh chọn ai cũng được, chọn tôi chắc chắn là không sai! Anh thấy đấy, giám

đốc tiền tệ với tôi có là cái gì? Một giám đốc tiêu thụ nhỏ bé trong bộ phận

thị trường chúng tôi, riêng tiền hoa hồng nghiệp vụ cũng nhiều hơn lương người

ta. Nếu anh hợp tác với tôi, đảm bảo trong nửa năm, vị trí giám đốc tiền tệ kia

không lọt nổi mắt anh. Thế nào hả?” Lâm ma nữ đang chiêu an tôi sao?

“Tôi chẳng phải nhân vật gì lớn, sao cô lại nói với tôi những

điều này?” Tôi cảnh giác.

“Thu hút nhân tài, bồi dưỡng tâm phúc, tiêu diệt kẻ địch, bài

trừ đối lập, duy ngã độc tôn. Mục tiêu cuối cùng chính là kiếm