Pair of Vintage Old School Fru
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325555

Bình chọn: 8.5.00/10/555 lượt.

chính là sự hưởng thụ tuyệt vời nhất

với đàn ông, cảm giác ham muốn lập tức bùng cháy. Dưới ánh mặt trời thân thể

thon thả dần lộ ra của cô ấy khiến tôi không thể nào rời xa. Những tiếng rên rỉ

không hề kìm nén trong chiếc xe Benz, với tôi đó là bài hát hay nhất trên thế

gian này...

Mất không ít thời gian trên

đường, khi về đến Hồ Bình thì đường đã lên đèn, tâm trạng tôi vẫn đang phiêu

bồng, phiêu trong sự ấm áp mà Sa Chức đã đem lại.

Buổi hoàng hôn tiêu hồn này khiến

trái tim tôi trở nên thật sự rối loạn.

Cả hai đều không vội trở về chỗ ở

của mình mà đến một nhà hàng ấm cúng ăn cơm. Đáy mắt Sa Chức như gợn lên những

làn sóng mùa thu lăn tăn dịu nhẹ, đôi mắt đảo quanh tràn đầy sự thoải mái sau

khi được thỏa mãn của phụ nữ.

Ăn xong cơm, tôi châm thuốc hút,

cô ấy hỏi: “Có một hôm ở Cung điện Phỉ Thủy em ngửi thấy mùi thuốc lá quen

thuộc anh vẫn hút, em quay sang nhìn thì thấy người đó đội mũ đeo kính, em nghĩ

chắc đó là anh đúng không?”

“Mùi của thứ thuốc lá rẻ tiền rất

đặc biệt phải không?" Tôi gật đầu.

“Thấy em và người đàn ông khác

khiêu vũ anh có khó chịu không?” Cô ấy hỏi.

Tôi cười: “Cũng như em nhìn thấy

anh ôm người phụ nữ khác thôi.”

“Người đó là phó thị trưởng thành

phố, cục trưởng Cục Công an, sau này ông ta sẽ rất có ích cho em, hơn nữa em

cũng không thể đắc tội ông ta được.” Dường như Sa Chức đang giải thích việc cô

ấy ở bên ông ta là chuyện bất đắc dĩ.

“Có lợi ích gì?” Tôi tiện mồm hỏi

một câu, thật ra tôi cũng không muốn biết, biết rồi cũng chẳng để làm gì.

“Mở nhà hàng không biết phải phục

vụ bao nhiêu ông Phật ở cả hai xã hội trắng và đen, có người này thì có thể gạt

được bọn lưu manh sang một bên. Ông ta chính là thần bảo vệ của em...”

Tôi ngắt lời cô ấy: “Bị hắn ta sở

hữu rồi đúng không?”

Sa Chức cười khổ: “Đúng vậy, từ

sau khi anh đi, đó là lần duy nhất của em, hơn nữa còn đeo bao, quá trình không

đến năm phút. Đàn ông có tiền thì thành kẻ xấu, phụ nữ trở nên xấu xa thì có

tiền. Em không có lựa chọn nào khác, đây chính là em, hy sinh bản thân, khom

người quỳ gối bán linh hồn mới thay đổi được cuộc đời, số em là làm nhân tình

của người khác, em là người đàn bà bị nguyền rủa, chủ định cả đời này sẽ chẳng

có kết cục tốt đẹp, không thể thay đổi được đâu.”

“Em không phải giải thích với

anh. Em nói đúng, chúng ta chỉ có hôm nay, không có ngày mai. Từ ngày người bạn

gái thanh mai trúc mã, thề non hẹn biển thiên trường địa cửu vì tiền mà bỏ anh

đi, trái tim anh đã trống rỗng, cảm giác như luôn thiếu thứ gì đó, trong cơn mù

mờ anh không tìm được đường ra để bù đắp sự thiếu hụt ấy. Chỉ khi quấn quýt bên

thân thể em thì linh hồn anh mới tạm thời được lấp đầy. Chúng ta chỉ nói đến

tình dục chứ không có tình yêu. Đạo lý đó anh hiểu, tiền anh sẽ cố gắng trả em

sớm nhất có thể.” Tôi cúi đầu, lại châm điếu thuốc khác. Gặp được Sa Chức là

may mắn hay bất hạnh của tôi? Nếu chúng tôi yêu nhau thì tốt biết mấy. Tình yêu

không nên sa đọa, phóng đãng như vậy, tình yêu đích thực phải để tâm hồn mình

trong sạch, không dính bụi bẩn. Giữa tôi và Sa Chức, không phải tình yêu.

“Em biết anh có lý tưởng, có tâm

huyết. Anh không thể mãi mãi thuộc về em, bên cạnh anh có rất nhiều cơ duyên.

Nhưng em không thể khống chế được bản thân mình muốn cảm nhận cảm giác đắm chìm

trong vòng tay anh. Nằm trong lòng anh, thậm chí em còn tưởng tưởng ra cảnh

mình nắm tay người yêu đi dạo trên con đường nhỏ mùa lá rụng. Giống như trong

thơ của Tịch Mộ Dung: Em vẫn muốn cùng anh đi trên con đường núi ấy, có gió

nhẹ, mây trắng, có người thương yêu bên cạnh, lắng nghe từng nhịp đập rộn ràng

mà xúc động của em... Hãy hứa với em, đừng để em không tìm được anh...” Sa Chức

tiến lại ngồi cạnh khẽ dựa vào vai tôi.

Người ta có thể cảm nhận được sự

bi thương từ con người Sa Chức, cô ấy giống như những giọt nước tí tách kiên

trì nhỏ xuống xuyên thủng viên đá, đi thẳng vào trái tim người khác. Tôi cũng

rất khát khao cảm giác ý hợp tâm đầu: “Sau này em muốn tìm là sẽ thấy anh.”

Nói thật lòng, từ sau khi Mẫu Đơn

bỏ đi tôi nhận ra mình không còn tin cái gọi là thiên trường địa cửu nữa. Với

Sa Chức, tôi chỉ mang suy nghĩ méo mó có hơn không, có người bên cạnh vẫn hơn

là không chứ? Tôi bỗng cảm thấy hạnh phúc của chúng tôi quá tạm bợ, lại không

đáng tin. Cái gọi là hạnh phúc này dường như không còn xa niềm hạnh phúc thường

ngày mà tôi vẫn mong muốn, nhưng thực tế thì xa vời vạn dặm: hiện thực luôn tàn

khốc. Nghĩ đến đây, tôi dần nở nụ cười chua xót. Sa Chức nói lần nào nhìn thấy

nụ cười của tôi là cô ấy lại thấy đau lòng.

Tôi nói: “Vì anh biết chúng ta

sớm muộn gì cũng kết thúc.”

Hai chúng tôi đã yêu nhiệt độ cơ

thể của nhau, cô ấy dùng cơ thể sưởi ấm sự cô đơn trong tôi, tôi dùng cơ thể

xoa dịu niềm đau thương cho cô ấy. Chúng tôi nên chúc mừng cho cuộc gặp gỡ hay

than vãn cuộc đời bất công đây? Nếu không phải vì hiện thực thì có lẽ chúng tôi

đã trở thành cặp đôi khiến người đời ngưỡng mộ tới chết...

Hôn tạm biệt nhau trong luyến

tiếc, chiếc Benz đỏ của Sa Chức lướt đi khỏi