
tiền. Anh phải
biết là, thông tin doanh số tiêu thụ một năm của Ức Vạn lên đến hàng trăm
triệu, nhưng thực tế không chỉ có vậy. Bộ phận tiêu thụ lớn như vậy, nếu chúng
ta không kiếm được lợi gì từ nó, doanh số có nhiều gấp chục lần nữa cũng chẳng
liên quan gì đến chúng ta.” Suy nghĩ của Lâm ma nữ thật rõ ràng.
“Hì hì... Tôi động lòng rồi đấy. Nhưng không biết người hạ
đẳng như tôi có thể làm gì?”
“Người ngoài thấy Ức Vạn là doanh nghiệp lớn kiếm được nhiều
tiền, nội bộ đoàn kết keo sơn. Nhưng thật ra bên trong ẩn chứa đầy nguy cơ. Giả
dụ sau này có một ngày nào đó công ty xảy ra chuyện, thậm chí là phá sản, vậy
chúng ta còn lại gì, đấy mới là điều quan trọng nhất.”
“Cô đùa gì vậy? Công ty xảy ra chuyện? Ức Vạn là doanh nghiệp
lớn của thành phố chúng ta, hơn nữa còn là lớn nhất, có thể xảy ra chuyện gì
chứ?”
Cô ta hỏi ngược lại tôi: “Tam Lộc không lớn hơn chúng ta sao?
Những ngân hàng phá sản ở Mỹ có cái nào không lớn hơn chúng ta chứ? Công ty
trong top 500 thế giới còn sụp đổ được, Ức Vạn bé nhỏ của chúng ta đã là gì?”
Câu hỏi này khiến tôi cứng họng. Người phụ nữa này tầm nhìn
thật là rộng quá thể.
“Thế... cô định làm gì?”
“Nói thật với anh, tôi và Vương Hoa Sơn từng là một đôi, sau
đó ông ta phản bội tôi! Đây cũng là lý do hơn hai năm nay tôi không có cuộc sống
về đêm. Sau khi Vương Hoa Sơn phản bội, nghĩ rằng là một người tính cách mạnh
mẽ, nhất định tôi sẽ báo thù khiến ông ta thân bại danh liệt. Nhưng tôi chưa
bao giờ có ý nghĩ đó. Ông ta phản bội tôi, tôi hận ông ta là một chuyện, công
ty lại là một chuyện khác. Nhưng ông ta đã hoàn toàn coi tôi là kẻ địch, hơn
nữa còn không đội trời chung, không phải tôi ra đi thì ông ta sẽ bị hạ bệ. So
sánh với thâm thù đại hận giữa tôi với Vương Hoa Sơn, mối thù nhỏ của chúng ta
chẳng đáng nhắc đến. Những việc tôi làm tốt ở công ty ông ta chỉ coi đó là giả
dối, cho rằng tôi đang bày mưu làm gì đó bất lợi cho ông ta. Ông ta sắp xếp
không ít người theo dõi tôi, kiểm tra tài khoản của tôi. Tôi không tin nổi
người đàn ông từng luôn miệng nói có ân tất báo lại đối xử với tôi như thế. Năm
đó khi ông ta sa sút, là bố tôi đã giúp đỡ thì ông ta mới có ngày nay! Cuộc
chiến của tôi và ông ta đã bắt đầu từ đó, nhưng có lẽ chúng tôi không ngờ ngoài
hai bè phái của mình còn có một bè phái khác cũng đang nhắm vào công ty. Bè
phái này không phải của tôi, cũng không phải của Vương Hoa Sơn. Nhưng ông ta
nghĩ đó cũng là của tôi, giờ ông ta đang tin người không đáng tin, rồi có ngày
ông ta phải hối hận. Tôi và Vương Hoa Sơn đấu với nhau giống như nội chiến
trong một nước, bất luận ai thắng thì cũng là người của mình. Nhưng thế lực kia
thì khác, có thua Vương Hoa Sơn tôi cũng không có gì để nói, nhưng tôi không
thể để Ức Vạn rơi vào tay người ngoài được.”
Tôi nghe mà đầu óc mù mờ: “Lâm tổng giám, tôi căn bản không
hiểu cô đang nói gì..
“Ba mươi nghìn đô la Mỹ và quần áo hàng hiệu trên người, có
phải Vương Hoa Sơn cho anh không?” Ặc... Lâm ma nữ không làm bà bói thì đúng là
lãng phí nhân tài. Tuy số tiền và quần áo là của Sa Chức nhưng nghĩ kỹ thì
người thanh toán cuối cùng đúng là Vương Hoa Sơn.
Tôi im lặng coi như mặc nhận.
“Ông ta bảo anh giả vờ hòa hảo với Mạc Hoài Nhân đúng không?
Ông ta cho rằng Mạc Hoài Nhân là người của tôi, đúng không? Thậm chí ông ta còn
cho rằng tôi muốn lấy hết chỗ hàng đáng giá hàng chục triệu trong kho, đúng
không? Ông ta cho rằng tôi đã lấy tám mươi vạn kia, muốn anh làm gián điệp lấy
chứng cứ cho ông ta, tống tôi vào tù, đúng không?” Lâm ma nữ, cô có phải người
không vậy?
“Cô có bản lĩnh như vậy, cô hoàn toàn có khả năng đối phó với
ông ta. Tôi nghèo khó, ai cho tôi tiền người đó là chủ, tôi sẽ làm cho người
ấy. Việc này nếu tôi không làm thì ông ta cũng tìm được người khác làm.” Tôi
nói.
“Tôi thật không ngờ Vương Hoa Sơn lại nhẫn tâm như vậy. Năm
đó nếu không có bố tôi thì đâu có Viễn thông Ức Vạn như ngày nay, qua cầu rút
ván thì ít nhất cùng phải đợi qua hẳn cầu đã chứ. Tôi và ông ta tuy không có
danh phận nhưng cũng là tình nhân một thời gian, vậy mà ông ta lại đối với tôi
như vậy. Ông ta muốn tôi chết! Vậy thì tôi sẽ khiến ông ta sống không bằng
chết!!!” Lâm ma nữ nghiến răng. “Nói việc chính, tôi và Vương Hoa Sơn sẽ chơi
từ từ, việc quan trọng bây giờ là lão hồ ly Tào Sắt kia, tôi nhất định phải
loại bỏ lão!”
Đây là công ty gì chứ? Rõ ràng còn kinh hồn động phách hơn cả
Tam quốc diễn nghĩa.
“Phó tổng giám Tào? Liên quan gì đến ông ta?” Tôi tò mò hỏi.
“Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân, đều là tay sai của lão! Lão
chính là kẻ đứng chỉ huy đằng sau, muốn kéo sập Ức Vạn. Thủ đoạn thì tôi không
rõ, nhưng tôi biết lão ra tay từ kho hàng. Còn tại sao lại ra tay từ kho hàng
thì tôi đã điều tra rất lâu nhưng không có manh mối gì.”
“Phó tổng giám Tào Sắt? Lâm tổng giám, hình như tôi nghe
Vương Hoa Sơn nói Tào Sắt là anh em tốt của ông ấy.” Là thế nào đây, tôi thành
người của Lâm ma nữ rồi sao?
“Anh em tốt? Đúng, họ là anh em tốt. Ban đầu công ty rất khó khăn, nghiệp vụ của Vương Hoa