
thì hình như rất kỳ cục, nhưng đại khái là vậy.
Đương nhiên còn rất nhiều chi tiết cần sửa. Ví dụ như việc gì khiến họ chia làm
hai nhóm, rồi vì sao mà một nhóm lại gặp nguy hiểm.
Lâm ma nữ ngắt lời tôi: “Dù nghe
chưa thật hoàn hảo, nhưng ít nhất cũng hơn nhiều đám ngươi chỉ biết huênh hoang
kia!”
Tôi tiếp lời: “Đúng vậy, ý tưởng
của họ tôi cũng xem qua, tôi nghĩ nếu quay quảng cáo của họ thì khá lợm giọng,
dung tục như một người đàn ông đứng ở văn phòng khoe khoang khả năng tình dục
của mình tốt thế nào ấy!”
“Anh hiện giờ không dung tục
sao?” Lâm ma nữ quát.
“À... tôi vốn nghĩ vậy.”
“So sánh rất dung tục, nhưng cũng
rất xác đáng. Công ty chọn nhân viên của công ty làm người đại diện vừa để tiết
kiệm vừa giúp nhân viên hoàn thiện bản thân hơn. Nhưng quảng cáo của anh cần
phải có một nam một nữ.
Thế này đi, nữ là Trần Vũ Hàn,
còn nam thì là anh đi!” Lời nói của Lâm ma nữ thốt ra khiến tôi giật mình.
“Á...? Tôi?”
“Sao, không vui lòng à?”
“Không... không phải, tôi có làm
được không? Tôi...”
“Vậy thì thôi, ngay anh cũng
không thể tin bản thân mình thì tôi sao có thể tin anh được?!”
“Tôi có lòng tin, trăm phần trăm
tự tin!” Tôi hét lên. Người đại diện của công ty, lợi ích vô số, không chỉ có
tiền mà ngay thăng quan tiến chức cũng có ưu thế hơn người khác. Sao tôi lại
không làm chứ? “Cảm ơn Lâm tổng giám, cảm ơn Lâm tổng giám!”
Chỉ thị của tổng bộ, tuyển người
đại diện không chỉ ở trong công ty, cũng nên thu hút nhân tố mới một cách hợp
lý cùng cạnh tranh. Vẻ ngoài có vẻ công bằng nhưng ai chẳng biết Lâm yêu bà có
thể một tay che cả bầu trời, muốn thế nào thì thành như thế. Aiz, chẳng trách
mà ai cũng muốn trèo cao.
Trở về văn phòng, đồng nghiệp đều
nhìn tôi với ánh mắt chia buồn. Chỉ có Mạc Hoài Nhân, vừa nghe Lâm ma nữ triệu
kiến tôi là cuống lên, cũng không biết hắn muốn tôi bị đuổi hay được ở lại làm?
“Chú em, thế nào, thế nào rồi?”
Mạc Hoài Nhân tiến lại.
“Chẳng thế nào cả, chỉ là nói xấu
cô ta một câu thôi mà, lẽ nào cô ta lại đuổi tôi được?” Tôi cười.
“Ai chà... dọa tôi chết mất. Chú Ân,
ở đây đắc tội ai cũng không sợ, nhưng Lâm tổng giám thì không thể đắc tội được
đâu! Lần sau chú phải cẩn thận một chút!” Mạc Hoài Nhân vỗ lưng tôi quan tâm,
nói.
“Cảm ơn trưởng ban Mạc đã quan
tâm!”
Ngồi trước bàn làm việc, trước
khi hết giờ tôi dâng tràn nhiệt huyết hẹn Bạch Khiết đi ăn cơm. Nhắn mấy tin
trên MSN, cô ấy chỉ đáp một câu: Xin lỗi cậu, lần sau được không, hôm nay tôi
không rảnh.
Nhắn xong câu đó là cô ấy thoát
khỏi mạng.
Tôi ngẩn ngơ ngồi nhìn màn hình,
mấy phút sau Mạc Hoài Nhân đến bên cạnh, thấy phần đối thoại của tôi và Bạch
Khiết, hắng giọng mấy tiếng rồi nói: “Chú em, người ta là thiên nga, sao có thể
cùng đội ngũ với chúng ta chứ?”
“Ồ, trưởng ban Mạc.” Tôi sực
tỉnh.
“Cậu lại đây nhìn xem.” Mạc Hoài
Nhân kéo tôi ra cửa sổ, “Nhìn xem kia là ai?”
Dưới cổng công ty, Bạch Khiết
đang cười nói với một người đàn ông đứng bên cạnh một chiếc xe con hạng sang.
Đột nhiên một thứ khí lạnh từ mắt tôi lan tỏa ra toàn thân, vào tận đến tim
tôi.
“Chú có biết người đó là ai
không? Giám đốc tài chính của tổng bộ. Quản tiền đấy, biết tại sao ở công ty
Bạch Khiết muốn gì được nấy không? Ở đây có phó tổng giám Tào, ở tổng bộ còn có
người này, có thể không thuận buồm xuôi gió sao? Cậu nghĩ thoáng đi!” Mạc Hoài
Nhân an ủi tôi.
Tình yêu là sự ích kỷ, chẳng ai
muốn nhìn thấy người mình yêu ve vãn tán tỉnh với người khác cả, cho dù cô ấy
không phải của mình.
Nhìn Bạch Khiết lên chiếc xe đó,
tôi siết chặt nắm tay, thở dài một hơi, chán nản ngồi xuống ghế.
“Chú em, phụ nữ ngày nay ai cũng
tìm đối tượng với suy nghĩ cần tốt hơn chứ không cần tốt nhất! Càng có tiền họ
lại càng thích! Cậu thoáng chút đi!” Mạc Hoài Nhân đưa tôi một điếu thuốc.
Thật chán nản, trước đây biết
Bạch Khiết và phó tổng giám Tào, nghĩ cô ấy cũng như Lý Bình Nhi, mặc cho con
bạch tuộc khốn kiếp đó giày xéo... dù sau đó được biết họ chưa phát sinh quan
hệ... nhưng lúc đó nghĩ đến cũng khiến tôi nổi da gà, giờ lại thấy cô ấy lên
một chiếc xe hạng sang khác, sao tôi có thể không buồn chứ? Phụ nữ hướng về đàn
ông có tiền cũng như loài ong bị hương hoa hấp dẫn vậy, động cơ không rõ, nhưng
phương hướng thì rõ ràng vô cùng. Có thực lực kinh tế nhất định rồi tôi mới
biết phụ nữ đều rất thực tế. Họ muốn tìm một người có thể nương tựa cả đời, mà
rõ ràng là tôi không đạt tiêu chuẩn. Tôi không có xe, không có nhà, chẳng có gì
cả, không thể cho người ta cảm giác an toàn. Họ cũng không biết có thể đợi tôi
bao lâu. Tôi biết, dù họ có ở bên tôi thì cũng chỉ cho vui, chứ thật ra không
hề muốn lâu dài.
“Ân Nhiên, cậu phải nghĩ thoáng
đi, kiêm nhiệm hai chức vụ nhưng lương không quá một vạn, đâu thể sánh được với
những lãnh đạo cấp cao kia?” Mạc Hoài Nhân nói đúng, một tháng tôi vất vả khổ
sở, đừng nói không sánh được lãnh đạo cấp cao, ngay một nhân viên nghiệp vụ
bình thường cũng không bằng. Nhân viên nghiệp vụ tinh anh của bộ phận nghiệp
vụ, chỉ riêng tiền hoa hồng cũng cao hơn lươ