Insane
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325801

Bình chọn: 9.00/10/580 lượt.

n. Khoảng thời gian lãng mạn với Sa Chức tôi mãi mãi không bao

giờ quên, đó là dấu ấn đã hằn sâu trong trái tim tôi.

Bên nhau đến phút cuối đời? Giữa

nam và nữ, có lúc chính là một cái cửa sổ giấy, chọc thủng rồi, hoặc là rất bối

rối, hoặc là chuyện gì nên làm cũng đã làm, cuối cùng chẳng có gì phải ngại

nữa. Vì thế với Bạch Khiết, tôi thà “không chọc thủng”, thà cứ ám muội thế này,

lại có chút như ve vãn, quan hệ sạch sẽ, trong sáng, hai bên đều thoải mái. Một

khi có loại quan hệ kia thì điều tốt đẹp sẽ bị phá vỡ.

Tâm trạng hỗn loạn, tựa bên

giường nhìn Bạch Khiết, tôi bất giác chìm vào giấc ngủ...

Tôi bị cái lạnh đánh thức, hơn

năm giờ sáng, tôi đã dựa vào giường ngủ mấy tiếng rồi. Bạch Khiết vẫn đang ngủ

say, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, hạnh phúc như đứa trẻ. Tôi thật sự rất

muốn hôn lên gương mặt trắng nõn mềm mại đó, nhưng lại sợ khiến cô ấy tỉnh

giấc. Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi lặng lẽ rời đi...

Trời vẫn chưa sáng hẳn, sương sớm

vẫn mù mịt, gió thổi lành lạnh. Tôi châm điếu thuốc đi trên con đường vắng

lặng, nhưng trong lòng tôi lại thấy thật hạnh phúc. Nếu có thể tôi nguyện ngày

nào cũng được bảo vệ cô ấy. Tôi không ngồi xe buýt mà đi bộ đến công ty, lúc

đến kho thì An Tín và An Lan đã bắt đầu bận rộn.

Tối qua dựa bên giường ngủ không

được ngon, đến văn phòng thì tôi buồn ngủ, nhìn những người được gọi là tinh

anh của công ty đều đang ngồi giết thời gian, việc gì cũng làm, chỉ là chẳng có

được mấy người làm việc. Do họ không có động lực vươn lên hay muốn vươn lên

thật sự quá khó? An Tín vào ban tổng hợp của chúng tôi, thấy tôi khoan thai vui

vẻ: “Lão đại, em cảm thấy tâm trạng anh dạo này rất tốt.”

“Ừ. Ủa, cậu đến tìm tôi à? Có

phải kho có chuyện gì không?” Tôi căng thẳng hỏi.

“Lão đại, em muốn hỏi một

chuyện... Bộ quần áo anh mặc, bao nhiêu tiền vậy?”

Tôi cười: “Cậu cũng muốn mua à?”

A Tín đỏ mặt: “Vừa rồi em chuyển

hàng sang đây, trưởng ban Mạc nói “Bất cứ nhân viên của phòng ban nào cũng đại

diện cho hình tượng công ty, sau này tôi không muốn nhìn thấy có người mặc quần

áo rẻ tiền đến văn phòng.” A Tín bối rối, dường như việc nghèo là lỗi của cậu

ấy vậy. Mạc Hoài Nhân đúng là tên khốn.

Tôi bỗng nhớ ra, không phải trước

đây tôi cũng như A Tín bây giờ sao? “A Tín, ai xem thường cậu đều không phải

con người, cậu đừng so đo với loài động vật không phải người. Người đẹp vì lụa,

trong thời đại toàn coi trọng mẽ bề ngoài này, chúng ta có thể không xe không

nhà, nhưng không thể không có hình tượng. Giờ nghỉ trưa tôi đưa cậu đi mua mấy

bộ quần áo.”

Mẹ kiếp, tên Mạc Hoài Nhân này,

có rất nhiều chuyện tôi đều nhẫn nhịn hắn, nhưng loại người như hắn thật sự

không biết cái gì gọi là quá đáng, là vô sỉ! Mấy ngày nay hắn lại bắt đầu làm

chuyện đáng ghê tởm, rất nhiều nhân viên muốn giải quyết vấn đề hộ khẩu bắt

buộc phải lấy danh nghĩa công ty. Việc này thuộc quyền quản lý của ban tổng hợp

chúng tôi, còn cái yên Mạc Hoài Nhân đó, hắn nhìn ai thuận mắt thì thu chút

tiền hoa hồng, không thuận mắt thì thu nhiều hơn. Nếu là đồng nghiệp nữ, bị hắn

quấy rối vẫn phải tươi cười.

Khi có mặt tôi thì hắn biết điều

một chút, khi tôi vắng mặt là hắn chỉ hận không thể tường thuật trực tiếp ngay

cuộc chiến giường chiếu với nữ đồng nghiệp trước mặt tất cả nhân viên...

“Em bảo em gái đi mua cũng

được... Có cần thắt cà vạt không ạ?”

“Thắt cà vạt? Thắt làm cái gì?

Cậu nhìn đi tôi còn không thắt. Cà vạt là chuẩn bị cho tự sát thôi, ví dụ như

công ty phá sản này... Người đang ngồi trên cao bỗng bị đuổi, trong cơn bế tắc

vắt cà vạt lên xà nhà kết liễu mạng sống. Hoặc là chuẩn bị cái cà vạt thật dài,

tìm một cô bạn gái hung hăng hơn cả Lâm ma nữ, rồi dắt cô ta như chó ấy.”

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh

nắng chan hòa, gió thổi dịu nhẹ, nhưng cả văn phòng đột nhiên lặng như tờ, hàn

khí lan tỏa. Câu nói vừa rồi quả thật tôi nói to quá, cả văn phòng đều nghe

thấy.

Một đồng nghiệp nhìn tôi với ánh

mắt thương cảm.

Lâm ma nữ vẻ mặt u ám: “Theo tôi

vào văn phòng...”

Con người này...

Bình thường rất ít khi thấy cô ta

lên tầng chúng tôi, nhưng sao hôm nay lại xuất hiện đúng lúc tôi nói xấu cô ta

chứ?

“Tôi đã thành đại từ thay thế cho

ác ma rồi hả?” Lâm ma nữ cười nham hiểm.

“Lâm tổng giám giỏi quản lý, toàn

thể nhân viên chúng tôi vừa kính trọng vừa khâm phục, đương nhiên cũng có chút

sợ.” Không biết vì sao, sau khi từ kho lên văn phòng này, dù là Bạch Khiết hay

Lâm ma nữ, ngay rất nhiều đồng nghiệp không quen biết cũng tốt với tôi hơn. Lẽ

nào vì tôi theo bọn Mạc Hoài Nhân sao?

“Anh sợ tôi sao? Hình như anh

luôn lợi hại hơn tôi nhiều ấy chứ?” Lẽ nào vừa rồi Lâm ma nữ đến văn phòng là

để tìm tôi? Cô ta ngày càng coi trọng tôi rồi thì phải? “Anh đừng tưởng có

Vương Hoa Sơn nâng đỡ là anh giỏi lắm, tôi mà muốn chơi anh thì có thể khiến

anh chết không kịp ngáp.”

“Ồ... Cảm ơn Lâm tổng giám đã

không giết!”

“…” Cô ta nhất thời nghẹn họng,

chuyển sự giận dữ sang nụ cười, rồi lập tức thu lại. Vì sao hoa quỳnh quý, biết

không?

Vì đẹp đó! Một nụ cười làm đ